Polaroid
Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211540

Bình chọn: 10.00/10/1154 lượt.

đang dùng một chân đạp mạnh lên chiếc ghế bằng gỗ, gãy đôi, trừng
mắt nhìn cô như hăm dọa, nghiến răng rít lên:

" Mày còn dám chối à? Con khốn kia!"

" THÁI!"

Phi Vũ hét lên, khí thế tỏa ra trên người vô cùng lớn mạnh và uy lực,
đến mức khiến tên côn đồ dữ tợn ban nãy cũng phải dừng ngay lời nói của
mình lại, tuy nhiên vẫn ra vẻ hậm hực, đá một phát vào bức tường cho hả
cơn tức giận.

" Dù mày biết hay không biết cũng được, tiền nhất định phải trả. Nghe lệnh đại ca, bọn tao đành phải gọi điện thông báo
với tên giám đốc của con này biết chuyện thôi!" - Hắn vén những mái tóc
dính bết vào trán vì mồ hôi khiến cô co rúm người lại, nhắm chặt mắt rên rỉ.

Phương Nhã trợn mắt, lòng vô cùng sợ hãi. Cô không nghĩ
rằng mọi chuyện lại phức tạp như vậy, tưởng rằng chỉ đơn giản là nói
chuyện giữa hai người phụ nữ nhưng lại không ngờ Cẩm Tú lại ác độc như
vậy, đẩy cô cho Một Mắt. Cuối cùng còn làm liên lụy đến Nhã Trúc và
Kevin như thế này. Cắn chặt môi, cô căng thẳng nói:

" Cũng tốt
thôi, các người cứ gọi anh ta đến đi. Nhưng tôi nói trước, chưa chắc gì
anh ta sẽ trả tiền giúp tôi đâu. Các người có gọi anh ta đến, thì cũng
chỉ có thể cứu con nhỏ này ra ngoài, chứ tôi thì ..." - Cô liếm môi gian xảo - " Một người không quen không biết, anh ta chịu gánh số tiền 100
triệu đó sao?"

" Mày nói cái gì hả?"

Thái nhổ nước bọt xuống đất, sấn sổ
tiến tới nắm đầu Phương Nhã nhưng liền bị bàn tay của Phi Vũ chặn lại.
Hắn hằn học nhìn đàn em của mình, gằng từng câu từng chữ, không quên
trừng mắt đe đọa:

" Không cần phải vội. Cứ để nó ngồi đây mà
suy nghĩ, vài tiếng sau bọn tao sẽ quay lại! Đến lúc đó nếu như mày vẫn
không chịu, thì đành phải xử lý từng đứa một! Bắt đầu là con này!!!"

Phi Vũ liếc mắt nhìn Nhã Trúc rồi cười phá lên, sau đó sảng khoái bá
vai Thái rồi bước ra khỏi ngoài, để lại cái nhìn đầy hậm hực và ngỡ
ngàng của bọn đàn em. Vài giây sau đó, cánh cửa gỗ đóng lại và giọng gắt gỏng của Thái, dường như là vẫn không phục với lối suy nghĩ của thủ
lĩnh hắn.

Bên trong phòng kín như bưng, Phương Nhã và Nhã Trúc
phải trải qua một thời kỳ kinh khủng, bức tường ẩm mốc mùi phân thối,
nền đất lại lạnh ngắt trong khi nhiệt độ phòng lại hừng hực nóng như
lửa. Cả hai lại còn bị trói cả tay chân, không cách nào thoát ra được.
Nghĩ đến đây, Phương Nhã lại nhìn sang Nhã Trúc, thấy cô có vẻ như mất
hồn, mắt đảo quanh liên tục như đang bị thứ gì đó tác động vào, vừa sợ
hãi, lại vừa vui mừng.

" Nhã Trúc, cô không sao chứ?" - Phương Nhã xích lại gần, cúi đầu lo lắng hỏi, giọng khẽ khàng như sợ bên ngoài nghe được.

" Ưm.. ưm!!!"

Nhã Trúc bắt đầu hoảng loạng, mắt nhìn cô chớp liên tục, ú ớ trong
miệng mãi không ngớt. Thật ra ban đầu cô cũng không thể hiểu được cô thư ký xinh đẹp này đang ra dấu hiệu gì, mãi một lúc sau quan sát mới nhận
ra được một con dao găm được giấu đằng sau cánh tay bị trói của Nhã
Trúc, và cô ấy đang cố gắng để cắt sợi dây thừng trên tay mình.

" Nhã .. Nhã Trúc, cô lấy con dao ở đâu vậy???" - Quá bất ngờ, cô trợn mắt hỏi, lòng vừa thấp thỏm vừa vui mừng.

Xoẹt!

Vài phút sau, sợi dây trên tay Nhã Trúc đứt lìa, để lộ những vết hằn do bị trói, làn da trắng như tuyết càng làm lộ ra vết tích tím bầm đỏ loét trên cổ tay. Cô đưa tay lên xé toạc miếng băng trên môi mình, rồi lập
tức dùng chiếc dao đang cầm cắt đứt sợi dây dưới chân mình, cố gắng nói
trong hơi thở gấp gáp:

" Phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này
ngay, không chạy lúc này thì sẽ không còn kịp nữa đâu!!" - Sau khi chân
tay đã tự do, Nhã Trúc cầm chặt con dao cắt tiếp sợi dây trên tay Phương Nhã, run rẩy nói - " Tên ban nãy tát cô đã nhét con dao nhỏ này vào tay tôi, tôi cũng không biết tại sao hắn làm thế."

" Cái gì?"

Phương Nhã kinh ngạc, sắc mặt tối sầm lại, không dám tin nổi tên bác sĩ khốn kiếp đó lại dám làm như vậy. Hắn ... muốn giải thoát cô và Nhã
Trúc sao?

" Đừng nói nhiều nữa, thoát khỏi đây rồi tính!!!"

" Nhưng ... thoát bằng cách nào?" - Sắc mặt cô tái mét, bàn tay vừa
được cởi trói liền loay hoay tháo cho bằng được dây thừng trên chân
mình, mắt nhìn lượt quanh phòng, ngoại trừ cửa sổ với những thanh gỉ sắt chắn ngang thì tuyệt đối không còn một kẽ hở nào để thoát ra bên ngoài
nữa.

" Chúng ta phải ra khỏi ngoài! Theo tôi!" - Sau khi cắt
đứt nốt sợi dây dưới chân cô, Nhã Trúc toàn thân đổ đầy mồ hôi, nắm tay
cô đứng phắt dậy.

" Không được, bọn chúng đang ở bên ngoài đó!"

Phương Nhã hoảng hốt kéo giật lại, mắt lấm lét nhìn ra phía cửa. Quả
thật cô không nghĩ rằng bước ra ngoài bây giờ là cách giải quyết tốt
nhất, thế chẳng khác nào tự dâng mình vào miệng cọp.

Bàn tay Nhã Trúc ngày một lạnh hơn, run rẩy bấu chặt lấy cô, hồi hộp nói:

" Jessica, ban nãy tôi nghe bọn chúng nói một lát sẽ có cuộc chia chác
số tiền nào đó, tôi nghĩ rằng giờ bọn chúng đang không để ý. Nhất định
chúng ta phải nhân cơ hội