Ring ring
Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212965

Bình chọn: 8.5.00/10/1296 lượt.

c mặt, giọng lạc hẳn đi:

" Bác trai, con biết hai năm qua bản thân đã thành gánh nặng của Kevin, con rất cảm kích và biết ơn anh ấy. Bây giờ con đã bình phục về thể
trạng, có thể tự mình tìm kiếm quá khứ được. Con sẽ không làm phiền anh
ấy nữa đâu" - Nói rồi cô nhìn qua anh, mỉm cười - " Con sẽ chứng minh
cho bác thấy, không phải con muốn trèo cao, cũng không phải muốn chia rẽ tình cảm hai cha con bác gì cả. Chỉ đơn giản con thật sự muốn ở bên anh ấy mà thôi. Nên rồi sẽ có một ngày, bác sẽ gạt bỏ những thành kiến đó
về con!"

" Jessica!"

Đáy mắt Kevin tràn ngập sự xúc động, anh thở phào, khóe môi cong lên
hạnh phúc. Ban nãy câu nói của cô còn làm anh lầm tưởng rằng cô sẽ rời
xa anh, ai ngờ đâu câu nói sau đó lại làm anh xúc động đến vậy. Điều này chứng tỏ rằng cô đã thực sự xem anh ở cương vị một người bạn trai, lòng cảm thấy vui mừng đến không thốt nổi nên lời, tay vô thức siết chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô, tự hứa với lòng từ đây về sau sẽ không bao giờ
buông ...

Lời nói của cô đầy cương quyết, rắn rỏi như vậy chỉ
đủ làm Kevin xúc động, thế nhưng trong con mắt ông chỉ là giả vờ đóng
kịch, khẽ hừ một tiếng, cười lạnh:

" Tôi sống ở đời mấy chục
năm nay, gặp biết bao nhiêu người, cũng nếm được bấy nhiêu lòng dạ đàn
bà. Cô là con người như thế nào, tôi có thể nhìn ra!"

Thanh âm
ông sắc bén cứa thẳng từng đường lên người Phương Nhã, sau đó liền quay
sang đứa con trai của mình, hạ giọng nói khi thấy anh chuẩn bị mở miệng
nói giúp cô:

" Đừng kích động như thế, lo cho bản thân mình trước đi. Phải biết giữ sức lực để rồi còn đấu với tôi nữa chứ!"

Ông vừa nói vừa đưa tay bấm nút vào cái chuông gần thành giường, kêu
gọi bác sĩ, môi nhếch lên cười nhạt, khinh khi nhìn Kevin lẫn Phương
Nhã.

Bên ngoài cửa, bóng dáng của Quốc Thịnh như hoàn toàn bất
động. Anh đứng lặng người, tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp đến khó
hiểu khi vô tình nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của ba người trong
phòng bệnh. Đôi mắt anh như phủ sương mù, hai hàng chân mày cũng vì thế
mà nhíu lại, đột nhiên anh cảm giác được hơi thở mình đang bị đè nén đến kỳ lạ.

Không ngờ mọi việc lại phức tạp như thế. Bất giác lòng
anh lại dấy lên niềm thương cảm cho cô gái, không ngờ rằng bản thân cô
đã bị mất trí nhớ, nay còn phải chịu sự sỉ nhục từ ba của người yêu
mình. Thật đáng thương!

Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh
lạ thường, anh cũng đứng yên một chỗ bên ngoài, biết rằng với tình cảnh
hiện giờ không thích hợp để anh vào chào hỏi. Đến khi anh nghĩ rằng mình đành phải đi thì lúc này hai cô y tá từ xa chạy đến vô cùng gấp gáp, mở tung cửa ra vào thẳng bên trong phòng ...

Một cô y tá khi vừa
nhìn thấy vết máu trên đầu Kevin đã kêu lên thảng thốt, sau đó liền quay sang nói với hai người đang đứng trời trồng ở đó:

" Chủ tịch Nguyễn, cô Jessica, làm phiền hai người ra ngoài để chúng tôi băng bó vết thương!"

Kevin ái ngại nhìn ba mình và cô, rồi lại liếc mắt nhìn sang cô y tá tỏ vẻ không bằng lòng, khi anh chuẩn bị hé môi lên tiếng thì cô lại nói:

" Kevin, anh nghe lời cô y tá băng bó vết thương cho anh. Em và chủ tịch một lát nữa sẽ vào thăm anh!"

Ba anh khẽ hừ tức giận khi nhìn thấy cảnh đằm thắm trước mắt, không
nhịn được liền quay lưng ra khỏi phòng. Cô cũng vì thế mà theo sau ông,
lòng hoang mang lo lắng.

Anh thở dài, lòng rối bời không hiểu
vì sao. Có lẽ vì anh lo sợ, một khi có khoảng thời gian để ba mình nói
chuyện với cô, nhất định vẫn sẽ là những câu nói khinh thường, không mấy lọt tai của ông dán chặt lên người anh yêu. Cứ như vậy, nhìn cô đau
khổ, anh làm sao chịu đựng nổi.

Bên ngoài, Quốc Thịnh đã kịp
thời tránh sang một bên, đứng ở góc khuất mà cả hai người đều không phát hiện. Để rồi giật mình khó hiểu khi tại sao bản thân anh lại trở nên vô công rỗi nghề đến mức này, theo dõi người khác nói chuyện????

" Cô theo tôi, gần bệnh viện có một quán nước, tôi và cô vào đó nói chuyện!"

Giọng ông trầm xuống, mang theo âm thanh nhọn hoắt khiến người nghe
không thể chối từ. Cô mím chặt môi, dù lòng có uất ức cỡ nào cũng đành
phải nuốt vào trong cổ họng, ngoan ngoãn đi theo ông như một con rối:

" Dạ!"

Trước khi đi, cô còn ngoảnh đầu lại nhìn vào cánh cửa phòng bệnh của
anh đóng lại, lòng tự nhủ sẽ không để anh phải lo lắng vì mình nữa, nên
tự động đưa tay vào túi, tắt nguồn luôn điện thoại.

Quán Dadong sát bên cạnh bệnh viện vốn dĩ là một quán cafe nổi tiếng với cấu trúc
kín đáo và không gian thoáng mát, với bất cứ ai vào đây cũng dễ dàng
kiếm cho mình một không gian riêng thoải mái. Vì vậy khi bắt đầu bước
chân vào quán cafe này, chủ tịch Nguyễn đã chọn một góc khuất sâu tuốt
bên trong, ngồi xuống chiếc sofa mềm mại, vừa lật quyển menu vừa mỉm
cười, từ tốn nói chuyện với cô:

" Jessica, cô muốn uống gì, cứ gọi!"

-----

Kevin cầm điện thoại, gọi điện mãi vào số di động của cô, nhưng rốt
cuộc cũng ch