Snack's 1967
Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214414

Bình chọn: 7.5.00/10/1441 lượt.

sống không bằng chết!!!!”

Phương Nhã vừa dứt lời,
Cẩm Tú đã kích động lao đến tát thẳng cho cô một bạt tai, gào thét điên
dại, nắm tóc cô giật mạnh. Một hồi giằng co lẫn nhau, cả hai cô gái mất
thăng bằng, đều té nhào xuống đường, ôm nhau lăn tròn tới cây cột đèn
gần đó, mắng nhiếc nhau xối xả:

“ Mày là con khốn! Mày bảo tao
tạo nghiệt, tao ác tao xấu xa, mà mày lại sai người cưỡng bức tao. Như
thế mày có khác gì tao hả? Hành động bỉ ổi của mày, còn hơn tao gấp trăm lần!!!! Là mày, đã hủy hoại cuộc đời tao. Bàn tay gớm ghiếc của bọn
chúng, mày mò từng thớ thịt trên người tao, mày có biết tao kinh tởm lắm không hả? Huhu, tao kinh tởm bọn chúng, kinh tởm bản thân mình!!!! Tao
kinh tởm mày! Mai Phương Nhã!!!!!”

“ Cô điên à? Cô nói điên
khùng cái gì vậy?” – Phương Nhã lúc này tóc tai đã rối bù, trợn mắt nhìn Cẩm Tú kinh ngạc – “ Cô … cô bị … cưỡng bức sao?”

“ Mày đừng
giả vờ ngây thơ. Là mày đã khiến ba tao đánh đập tao, hắt hủi tao như kẻ thù, khiến hai mẹ con tao bị người đời khinh bỉ, tai tiếng đồn khắp đất nước cả rồi, ngay cả Quốc Thịnh cũng không thèm đếm xỉa tới tao, không
thèm gặp mặt tao. Mày khiến tao thê thảm như vậy chưa đủ hay sao, mà còn bỉ ổi đê tiện kiếm người cướp đi thứ quý giá nhất đời tao!!!! Tao hận
mày, Mai Phương Nhã, tao có chết, cũng không tha cho mày đâu!!!”

Cẩm Tú kích động gào lên, đôi mắt rực lửa như thiêu đốt trái tim Phương Nhã. Lời nói của Cẩm Tú như một nhát dao chí mạng, người con gái đứng
trước mặt cô, cũng đã bị quả báo, cũng đã bị cướp đi thứ quý giá nhất, y hệt như chính cô vậy. Là quả báo! Quả báo!

“ Hahaha! Thì ra cô cũng như tôi, bị cướp đi thứ quý giá nhất. Quả báo! Hahaha! Nhìn cô đi, cô sắp ngang ngửa tôi rồi, chỉ tiếc rằng, khuôn mặt cô vẫn còn rất xinh đẹp, đâu như tôi! Hahaha!”

Cẩm Tú trông thấy cô bật cười man rợ, liền giật mình lùi về sau mấy bước, mắt thăm dò đầy cảnh giác:

“ Mày muốn gì? Có phải mày điên rồi không?”

“ Tôi muốn gì à? Hahaha, nhìn cô thê thảm như thế này tôi thấy hả dạ
lắm! Có điều Cẩm Tú cô sai rồi, đúng là tôi đã bày đặt sẵn cho gia đình
cô tan nát, nhưng mục đích của tôi là muốn cô không còn chỗ đứng trong
xã hội, bị người đời khinh thường, muốn cô có nhà mà không được về, có
ba mà không được nhận. Giờ cô đã thân bại danh liệt, tiếng tăm còn lẫy
lừng hơn xưa, tôi cần chi phải kím người cưỡng bức cô làm gì nữa. Chuyện của cô ngày hôm nay, là do cô bị quả báo! Quả báo đó! Cô biết chưa hả?”

“ Phương Nhã!”

Một giọng nói của con trai cất lên
phía sau, mang đầy sửng sốt lẫn kích động, âm sắc run run vang lên khiến Cẩm Tú và Phương Nhã lập tức xoay mặt lại:

“Quốc Thịnh!”



“ Phương Nhã! Có phải em không?”

Quốc Thịnh run run giọng, lời
nói như mắc nghẹn trong cổ, khó lắm mới thốt ra được một câu, đôi mắt
đau thương nhìn vết sẹo lồi lõm bên má phải của cô mà lòng đau như cắt.
Phương Nhã xinh đẹp hiền lành của anh, giờ đã trở thành một cô gái xấu
xí lòng mang đầy thù hận!

Cô nhìn thấy một Quốc Thịnh bằng
xương bằng thịt, đang đứng trước mặt, dùng ánh mắt rực lửa như thiêu đốt khuôn mặt mình, cảm giác như tim đang ngừng đập. Lúng túng, hốt hoảng,
cô vội vã bật người ngồi dậy, tay phủ mái che vết sẹo trên mặt mình, nỗi tủi nhục bấy lâu lại thừa dịp đột phát, ngập tràn trong lòng cô. Nước
mắt không hiểu sao lại chảy xuống, dù cố gắng cắn môi kiềm những giọt lệ vẫn không thể nào ngăn được cơn nấc.

Im lặng

Đau khổ

Nặng nề

Thời gian như ngừng lại …

Trong khoảnh khắc,cô vùng chạy, trong lòng chỉ muốn rời mắt khỏi người
con trai đứng trước mặt, rời khỏi cảm giác đau đớn lúc này, mà chạy đến
một nơi nào đó thật xa, thật xa mà thôi!

Thấp thoáng trông thấy những giọt nước mắt long lanh trên gương mặt Phương Nhã, tim Quốc Thịnh quặn thắt lại, anh lập tức nhào đến giữ lấy tay cô, kéo cô vào lòng
mình, nói như van xin:

“Đừng đi, anh xin em! Hãy nghe anh nói, đừng bỏ đi, đừng trả thù như thế nữa. Được không em?”

Giây phút được anh ôm trong vòng tay, Phương Nhã cảm thấy vô cùng mệt
mỏi, trong khoảnh khắc chỉ muốn mặc kệ để anh ôm như thế, và để cô tận
hưởng niềm ấm áp khi bên anh. Thế nhưng khi nhắc đến hai chữ trả thù,
mắt cô như bừng sáng, lập tức vùng tay anh ra, nói gần như hét lên:

“ Anh là gì mà bảo tôi đừng trả thù? Anh là chồng chưa cưới của Cẩm Tú, là người yêu cũ của tôi! Chúng ta không là gì của nhau cả, anh có tư
cách gì mà bảo tôi đừng trả thù! Là ai, ai đã khiến tôi ra nông nỗi này! Các người! Các người đều cùng một giuộc, đừng ra vẻ quân tử trước mặt
tôi. Nhất là anh, tại sao lại xuất hiện ở đây. Tại sao lại để cho tôi
nhìn thấy mấy người. Cút đi! Cút đi!!! Nhìn mặt hai người là tôi muốn ói rồi! Tôi kinh tởm, tôi khinh!”

Phương Nhã trong cơn kích động, đã không thể kiềm được nước mắt, căm thù nhìn Quốc Thịnh lẫn Cẩm Tú.
Hai con người cô từng xem là quan trọng nhất trong cuộc đời, thế nhưng
lúc này chỉ còn