
thân không thể giống Hà Lệ Lệ, ngốc
nghếch chờ đợi vô vọng trong quãng thời gian dài như thế.
Vậy là, chỉ có thời gian mới chứng minh được tình cảm. Thế nhưng cô
và Hoàng Hiểu Thành chỉ hẹn hò được một năm ngắn ngủi, còn với Trần
Hướng Viễn mới chỉ bắt đầu mà thôi. Cô nói như vậy với chính mình nhưng
trong lòng lại âm thầm nghĩ: E rằng không chỉ là vấn đề thời gian.
“Xin lỗi, Lệ Lệ. Vừa rồi tớ không ngồi máy tính. Tớ thật sự không
nghĩ mình lại có ảnh hưởng đến quyết định của Hiểu Thành. Cậu nên biết
rằng, trước đây anh ấy cũng không hề thương lượng gì với tớ mà đã quyết
định đến Thượng Hải làm việc.”
“Cậu đừng trách anh ấy, anh ấy có nỗi khổ riêng.”
Vương Xán lập tức hỏi ngay: “Nỗi khổ riêng gì vậy?”
Thế nhưng phía Hà Lệ Lệ hồi lâu vẫn không trả lời. Cô bình tĩnh suy
nghĩ, trước kia Hoàng Hiểu Thành không thể giải thích rõ ràng trước mặt
cô, bây giờ đi truy vấn Hà Lệ Lệ – người yêu đơn phương anh thì còn ý
nghĩa gì nữa?
“Thôi được rồi, coi như tớ chưa hỏi, đều qua cả rồi. Lệ Lệ, giữa hai người…”
Hà Lệ Lệ tất nhiên hiểu ý Vương Xán muốn hỏi gì, nhanh chóng trả lời: “Hôm đó không xảy ra chuyện gì cả. Tớ đã đấu tranh rất lâu. Tớ không
muốn sau khi anh ấy tỉnh lại, hận tớ đã dùng cách này để bám chặt anh
ấy.”
Vương Xán không biết được là nên thở phào thay Hà Lệ Lệ hay cảm thấy buồn cho cô ấy nữa.
“Vương Xán, xin lỗi cậu. Tớ thật sự không nên làm phiền cậu như vậy.
Xin cậu tuyệt đối đừng nói tình cảm của tớ cho anh ấy biết. Cậu chỉ cần
nói rõ với anh ấy là cậu đã có bạn trai rồi, tình cảm rất tốt đẹp. Thế
là đủ rồi. Tớ không muốn anh ấy ôm hi vọng chuyển đến đó rồi tình cảm
không được như ý, sự nghiệp cũng bị tổn hại.”
“Tự nhiên nói chuyện này với anh ấy thì không hay lắm!” Vương Xán do dự một lát.
“Đợi anh ấy kể chuyện điều chuyển thì cũng muộn rồi.”
Vương Xán cũng hết cách từ chối: “Được rồi! Tớ hứa với cậu, nếu Hoàng Hiểu Thành liên lạc với tớ, tớ sẽ nói rõ với anh ấy tình hình hiện tại
của tớ.”
“Vương Xán, cảm ơn cậu.”
Vương Xán tắt máy tính, trong lòng có chút gì đó buồn bực. Trong đầu
cô bỗng xuất hiện một ý nghĩ, khoảng thời gian quen biết giữa Trần Hướng Viễn và Thẩm Tiểu Na cũng dài tương đương với Hà Lệ Lệ và Hoàng Hiểu
Thành. Nhưng điều quan trọng là nếu giữa họ có tình cảm thì sẽ dễ dàng
tương tác hơn cả Hà Lệ Lệ.
Liệu cô có chiến thắng được tình cảm đã vun đắp lâu dài giữa họ
không? Rất rõ ràng, Trần Hướng Viễn không thể không quan tâm Thẩm Tiểu
Na, và với tính cách tự do phóng khoáng, chưa chín chắn, Thẩm Tiểu Na
chắc chắn sẽ không thể không dựa dẫm vào Trần Hướng Viễn. Nếu cô và Trần Hướng Viễn tiếp tục, sợ rằng nhất định sẽ phải đối diện với sự thật
này.
Sáng suốt tỏ ra một phong thái rộng lượng, đối với Vương Xán mà nói
không hề khó khăn. Thế nhưng cô biết rất rõ, với tính cách của mình, nói chung là trong tất cả mọi vấn đề cô không thể cư xử với Hoàng Hiểu
Thành như Hà Lệ Lệ được, không thể coi cảm xúc của mình chỉ là thứ yếu,
ưu tiên nghĩ đến cảm xúc của Trần Hướng Viễn được.
Đây có thể gọi là yêu chưa đủ sâu sắc. Thế nhưng anh yêu cô đến độ
nào? Nếu tình cảm này cần mang ra đong đếm thì làm sao có thể gọi là
chân thành được.
Khi Trần Hướng Viễn gọi điện thoại đến cũng sắp nửa đêm rồi.
“Sao em vẫn chưa ngủ?”
Vương Xán buồn bã trả lời: “Em không ngủ được.”
“Không phải em vẫn hào hứng vì viết được tin độc quyền đấy chứ?”
“Có phải em vừa mới đi làm đâu, làm gì đến mức hào hứng thế.” Vương
Xán trách móc. Lưỡng lự giây lát, cô tiếp tục: “Em tâm sự với một bạn
học đang làm việc ở Thượng Hải, có một chút xúc động. Từ nhỏ cô ấy đã
yêu một anh bạn, yêu rất lâu rồi, nhưng anh ấy lại chưa từng có tình cảm với cô ấy. Cô ấy rất đau khổ. Em không biết nên khuyên cô ấy thế nào.”
“Chuyện tình cảm cần chính bản thân tỉnh ngộ, cắt đứt, người xung
quanh có khuyên thế nào cũng chỉ là đàn gảy tai trâu, không thiết thực
đâu.”
“Đúng thế. La Âm cũng nói như vậy. Cô ấy nói, lúc đầu khi nghe các
độc giả thổ lộ tâm sự, cô ấy thường có cảm giác bất lực, sau đó mới tìm
đúng hướng giải quyết, chỉ ghi chép lại, không phán xét về mặt đạo đức,
càng không dám soi đèn chỉ đường cho họ.”
Trần Hướng Viễn cười nhẹ: “Điều này đúng, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.”
“Vậy chuyện anh luôn tự nguyện chịu trách nhiệm về cuộc đời của Thẩm
Tiểu Na thì nói sao đây?” Nghĩ như vậy nhưng Vương Xán lại hỏi: “Rốt
cuộc là Tiểu Na sao vậy?”
“Gần đây, Tổng giám sát của Tín Hòa đột nhiên xin nghỉ việc, các khâu bán hàng và nghiên cứu sản phẩm mới xuất hiện rất nhiều vấn đề. Mẹ Tiểu Na và cô ấy bận tối mắt tối mũi. Bố mẹ cô ấy lại vì vấn đề tiền vốn mà
mâu thuẫn lớn với nhau khiến không khí gia đình luôn căng thẳng. Tiểu Na trước giờ luôn ham chơi, bây giờ vừa chuẩn bị nghiêm túc làm việc lại
gặp phải tình trạng này. Đúng là rất khó khăn với cô ấy.”
“À!” Nghe thì đúng là tình hình có vẻ phức