Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323055

Bình chọn: 9.5.00/10/305 lượt.

r/>
Vương Xán lại ngẩng đầu lên, trên tường có treo hai bức tranh, trên
giá đựng CD đặt một chậu hoa nhỏ, mặt bàn ăn cũng là một bình hoa thủy
tinh cắm đầy hoa hồng. Những thay đổi này khiến căn phòng không còn đơn
điệu, cứng nhắc như trước kia nữa.

Trần Hướng Viễn từ đầu vẫn đứng trong phòng bếp lúc này liền quay đầu ra nói: “Em mau vào phòng ngủ và thư phòng đi.”

Vương Xán làm theo lời anh, đi vào phòng ngủ, mở đèn lên thì thấy bốn bề được dán giấy có họa tiết hoa tuyết, rèm cửa cũng đã thay, lớp vải
bên trong màu trắng vàng có hoa văn, lớp ngoài cũng điểm hoa văn trên
nền màu cà phê. Giường cũng được đổi thành chiếc giường lớn, trên đó
được trải một tấm ga nhiều họa tiết, đầu giường đặt chiếc đèn ngủ có
chân màu đồng đậm, cạnh giường là chiếc tủ nhỏ cùng loại gỗ với giường,
cộng thêm hai chiếc ghế tròn, khiến cho mọi thứ rất hài hòa, đẹp mắt.

Vương Xán lại bước vào thư phòng, trong này đã thay thế bởi một chiếc bàn đọc sách dành cho hai người, trên giá sách đặt một chậu hoa, ngoài
ra trong phòng còn có một chiếc sô pha nhỏ nhắn trang trí hoa văn.

Vương Xán mơ màng đứng một hồi rồi quay ra phòng bếp. Trần Hướng Viễn đang thái cà chua, tay nghề tuy không thuần thục, nhưng dáng vẻ chăm
chú chẳng khác nào lúc pha cà phê. Trên bàn đặt mấy chiếc đĩa được bọc
lại cẩn thận bằng ni lông chuyên dụng, chẳng biết bên trong có gì. Nồi
cơm điện đang bốc khói nghi ngút, trên bếp ga là một nồi canh đang phát
ra tiếng nước sôi. Nhiệt lượng khiến cho phòng bếp chưa từng nấu nướng
trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

“Anh làm vậy từ khi nào thế?”

“Còn nhớ anh nói sẽ cho em một niềm vui bất ngờ không?”

Vương Xán đang nhiên nhớ lại ngày đen đủi đó, “Chính là muốn đưa em đến nhìn cái này sao?”

Trần Hướng Viễn gật đầu.

Vương Xán nhất thời không biết phải nói gì cho phải, ngoại trừ việc
cô thỉnh thoảng chọc ghẹo anh trang trí nhà cửa đơn điệu, vô vị ra thì
hoàn toàn không nói thêm điều gì, tuy nhiên tất cả những thay đổi này
không hiểu sao lại có thể giống với mong ước của cô đến vậy.

Trần Hướng Viễn mỉm cười: “Anh xin khai nhận, bản thân không có khiếu thẩm mỹ, sau khi đọc bài viết giới thiệu phòng làm việc của Lâm Sắt
Sắt, anh đã nhờ cô ấy giúp đấy. Cô ấy nói cô ấy biết chắc gu thẩm mỹ của em, có điều do làm gấp quá, nên cô ấy không thể nào phát huy tận sức
được.”

“Thảo nào cô ấy nói, ngay khi bài báo được đăng đã nhận được một vụ
làm ăn mới. Cô ấy cũng kín miệng quá chứ, không chịu nhắc với em một
lời. Thế nhưng tại sao anh lại nghĩ tới việc trang trí lại căn nhà này?”

“Đương nhiên là muốn cho em vui vẻ, quên đi những chuyện buồn bã. Thế nhưng…” Anh mỉm cười lắc đầu.

“Tuy cũng khá lâu rồi mới được tận mắt nhìn, nhưng em vẫn cảm thấy rất vui.”

“Vậy thì tốt.”

“Anh đích thân xuống bếp nấu cơm cho em ăn à?”

“Điều đó thì đương nhiên.” Trần Hướng Viễn bỏ hết cà chua đã thái vào một chiếc đĩa, lau sạch tay mở nồi ra xem rồi tắt bếp ga.

“Hôm qua anh tìm Lưu Khiết thỉnh giáo suốt một buổi tối, theo cách
nói của cậu ấy, muốn luyện tay nghề bếp giỏi không còn cách nào khác
ngoài việc hay làm, còn anh muốn nhanh chóng thành công mà không chăm
chỉ thì không có khả năng. Nói trước, đợi chút nữa dù mùi vị không ngon
em cũng phải ăn hết đấy.”

Vương Xán lắc đầu, nghi hoặc nhìn về mấy chiếc đĩa kia, Trần Hướng
Viễn bỗng bật cười, “Thôi bỏ đi, không dọa em nữa. Anh đã nhờ người làm
theo giờ đến giúp anh chuẩn bị mọi thứ, chiều nay chị ấy ninh canh
trước, hai món này chỉ cần xào lại một chút là ăn được rồi. Vốn dĩ anh
không định nấu cơm, nhưng chị ấy nói không có cơm thì không thể giống
một bữa ăn hoàn chỉnh được. Gạo cũng do chị ấy vo hộ, anh không biết
phải cho bao nhiêu nước.”

Vương Xán đứng sau lưng anh bật cười khúc khích, trong lòng cô lúc
này vô cùng ấm áp, tất cả những tâm trạng vừa nãy đều tan biến hết thảy.

“Sau đó anh nói, kiểu gì cũng phải có một thứ do anh đích thân làm
mới được, chị ấy liền để lại mấy quả cà chua cho anh thái. Cái này thì
anh rất nghề.”

Vương Xán ghé sát mặt vào lưng anh, im lặng một lúc lâu. Trần Hướng
Viễn vô cùng kinh ngạc, đưa tay kéo cô về phía trước mình rồi nói. “Em
đang cảm động sao? Xem ra Lưu Hạo không hề lừa anh, ngày mai anh sẽ đăng kí một lớp học nấu ăn, đảm bảo sẽ học hết tất cả các món.”

Vương Xán vẫn không nói lời nào, chỉ vùi đầu trong ngực anh, Trần
Hướng Viễn một tay ôm chặt cô, một tay nhẹ vuốt lên mái tóc cô. Một lúc
lâu sau, Vương Xán ngẩng đầu lên, đặt cằm trên ngực anh, đôi mắt cô vẫn
hơi ửng đỏ, nhưng nhìn anh bằng đôi mắt trong trẻo, thuần khiết.

“Có phải em rất cố chấp không?”

“Không cần phải tự phê bình trước mặt anh, bởi vì những lời nói đó
khiến anh cảm thấy hổ thẹn.” Trần Hướng Viễn mỉm cười. “Hơn nữa, anh
bằng lòng cho em quyền được cố chấp, nũng nịu với anh mãi mãi.”

“Lúc nãy khi anh nhìn thấy Hiểu Thành, chính là người bạn trai cũ của em. Anh ấy…”

Trần


Polly po-cket