
ồi cho vào miệng nhai. Nếm thử nước sốt, rồi đến khoai môn vừa dẻo vừa bở.
- Cô ăn thế sẽ béo ngậy lên đấy!
Em vừa vén tóc dài bên tai, vừa chấm bánh mì ăn với cà ri làm Khôi Nguyên để ý. Đúng là nuốt không trôi khi mình ăn mà có người cứ nhìn mình chằm chằm.
- Ơ, nãy giờ anh chưa ăn sao? - Mặt em đỏ bừng lên, chắc chắn trong đầu anh ấy nghĩ em là đồ tham ăn rồi.
- Cô vừa ăn vừa nhai rau ráu thế sao tôi nuốt nổi.
- Nè, đừng có ở đó mà bày đặt kiểu cách, anh không ăn thì để tôi ăn, tôi sẽ ăn cho bằng hết. - Em tức quá, dù gì cũng lỡ rồi, cùi không sợ hủi nữa.
- Tôi đùa mà cô cũng tưởng là thật à? Tôi dại gì mà không ăn. Để xem tài nghệ của cô như thế nào đã.
Thái độ của anh ấy thật phách lối. Em chỉ mong cho anh ấy bị sặc một trận, xem ảnh có còn lên mặt được nữa không.
Khôi Nguyên bắt chước em, múc nước sốt nếm thử, rồi gắp khoai tây cho vào miệng.
- Anh ăn sai rồi, phải chấm bánh mì vào nước sốt thưởng thức trước, thế mới đúng bài bản.
- Cô làm như tôi lần đầu ăn cà ri không bằng. - Khôi Nguyên nhếch mép.
- Còn nói nữa, rõ ràng là không biết ăn. Sao anh không chấm bánh mì đi?
- Bánh mì nguội ngắt rồi, cô bảo tôi làm sao ăn đây.
- Vậy mà hồi chiều ai đó đã nói là: “Tôi dễ nuôi lắm đấy!”
Em bỉu môi, nhưng cũng đứng lên mang bánh mì đi nướng lại.
---
Dùng bữa tối xong, em đứng xem Khôi Nguyên làm việc.
Anh ấy đang lắp đặt một “hệ thống báo động”.
Khôi Nguyên đứng trên chiếc ghế gỗ cao, tuốt lại sợi dây thừng vừa được kéo từ đầu giường ngủ phòng em qua đầu giường ngủ phòng anh ấy.
- Cô mở vali đồ của tôi tìm lấy cái chuông đưa giúp tôi.
Em mở vali của anh ấy ra, mọi thứ thật là bừa bộn, áo quần đồ nghề tác nghiệp chồng chất lên nhau.
Em lục lọi để tìm cái chuông mà anh ấy nói, vô tình vớ phải mớ đồ lót của ảnh, khỏi phải nói lúc đó em quê độ như thế nào, mặt tự dưng đỏ bừng như gất.
- Làm gì có cái chuông nào? - Em nói.
- Cô tìm kỹ lại đi.
Em tiếp tục tìm kiếm, lục thấy một bao thuốc lá, một chai rượu ngoại, và một máy nghe nhạc mini, đặc biệt được chủ nhân ưu ái gói gém chung một chỗ.
- Anh uống rượu à? - Em hỏi.
- Tôi bảo cô tìm cái chuông chứ có bảo cô tìm chai rượu đâu.
- Tôi không tìm thấy.
Khôi Nguyên nhảy xuống ghế, đến lục tìm cả buổi cũng không thấy cái chuông đâu.
- Có khi nào anh bỏ quên ở văn phòng rồi không?
- Không thể, rõ ràng lúc nãy tôi còn thấy mà.
- Anh xem lại đi, coi có bỏ chỗ nào không.
Khôi Nguyên lục tìm trong túi áo mình. Cử chỉ của anh ấy khiến em nghi ngờ:
- Này, có phải nó ở trong túi anh không?
- Làm gì có.
- Thôi, đừng có xạo nữa, để tôi xem thử nào. - Em định kiểm tra túi ảnh.
- Tôi đùa với cô chút thôi mà, nó đây rồi. - Khôi Nguyên lôi từ trong túi ra cái chuông đồng nhỏ xinh.
Em buồn cười chịu không nổi, cười muốn ngất luôn.
- Hi hi hi, anh đúng là thiên tài. - He he, lâu lâu mới có cơ hội cho anh ấy một bài học, cái tội dám chê em đãng trí.
- Cô có vẻ sung sướng quá nhỉ? - Gương mặt anh chàng vẫn lãnh khốc.
- Sao lại có thể bỏ qua một dịp sung sướng như vậy được kia chứ... hí hí hí hí... - Em ôm bụng, ngã lăn xuống giường cười.
Khôi Nguyên lắc đầu nói:
- Con người của cô đúng là hết thuốc chữa.
- Cám ơn anh!
- Vì chuyện gì?
- Đã cho tôi mấy chục thang thuốc bổ.
- Bó tay.
- Nè,
- Lại gì nữa đây?
- Anh đã có vợ chưa?
- Cô điều tra tôi đấy à?
- Không, ai thèm điều tra anh kia chứ.
- Thế sao hỏi?
- Ờ, thì do tôi không thích sự im lặng thôi. Anh không muốn trả lời thì thôi.
- Chưa.
- “Bị ế rồi đây” - Em lầm bầm trong miệng.
- Cô vừa nói gì thế?
- Không nói gì cả.
- Bức ảnh đầu giường ngủ là đại gia đình của cô đó hả? - Anh ấy vừa buột cái chuông đồng vào sợi dây thừng, vừa hỏi em.
- Ừm. Ba mẹ và anh hai tôi đấy.
- Cô xa nhà lập nghiệp đúng không? Chắc cô nhớ ba mẹ lắm!
Khi anh ấy nhắc đến ba mẹ, bỗng dưng lòng em chạnh lại. Ánh mắt không giấu được nỗi buồn, em đáp lời ảnh:
- Ba mẹ tôi mất trong một tai nạn, khi tôi vừa tròn 7 tuổi.
- Xin lỗi cô!
- Anh có lỗi gì đâu, tại tôi quá thương ba mẹ đó thôi. - Mắt em rơm rớm.
Khôi Nguyên khi quan sát biểu hiện của em, ảnh bất ngờ đặt tay lên vai em an ủi:
- Thôi mà, chuyện xảy ra cũng đã lâu rồi. Việc bây giờ cô cần làm là hãy sống cho thật tốt, để ba mẹ cô được yên lòng.
- Cám ơn anh!
---
- Xong rồi đấy! - Khôi Nguyên lấy khăn mù xoa lau tay.
- Có chắc là khi gặp sự cố gì, tôi chỉ việc rung chuông là anh sẽ có mặt?
- Chắc.
- Vậy thì tôi yên tâm rồi.
---
12h đêm,