Tha Cho Em Được Không?

Tha Cho Em Được Không?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323983

Bình chọn: 7.5.00/10/398 lượt.

đau nhói.

“Yêu anh, đau khổ vậy sao Long?”

Câu nói của em cứ mãi lẩn quẩn trong đầu tôi như vậy. Thực sự, yêu anh đau khổ vậy sao Lam Anh?

Tôi đưa tay vén phần tóc lộn xộn trước trán của em, lại nhìn thấy cánh
tay bầm tím, sưng tấy lên. Tôi thở dài, sức khỏe đã yếu lắm rồi, lại còn học đòi hiến máu. Cứu bản thân không xong, lại muốn cứu người. Tôi nhẹ
nhàng hôn lên cánh tay em, rồi tìm khăn ấm ấn ấn nhẹ lên tay em.

Không kiềm được lo lắng, tôi sợ hãi gọi tên em. Em vẫn nằm bên tôi nhưng lại có cảm giác rất xa cách.

-Anh lần sau không được giấu em chuyện gì nữa đấy nhé, một chuyện cũng không?

Em nhẹ nhàng hỏi, nhưng tôi chột dạ không trả lời. Có thể một lần này nữa
được không Lam Anh? Tha thứ cho anh một lần này nữa thôi? Tôi chỉ có thể giả vờ ngủ để từ chối cho cô ấy câu trả lời.

Tôi đã lừa dối em, sự thật là vậy. Nếu những lần trước giấu giếm em, với lí do là lo lắng cho em, thì lần này là gì? Tôi đã phản bội em, đã phản bội tình yêu của chúng ta. Tôi nên làm gì đây? Anh phải làm sao đây Lam Anh? Từ bỏ em? Không bao giờ.

Ngay hôm sau, em lại đồng ý kết hôn với tôi đồng ý làm vợ tôi, tôi đã
sung sướng đến mức nào. Giá như … em đồng ý sớm hơn thì có tốt biết mấy
Lam Anh. Nhưng tôi bất quản, kẻ phản bội cũng được, thằng hèn hạ cũng
không sao, chỉ cần em, Lam Anh – người mà tôi yêu nhất, trân trọng nhất
trở thành vợ tôi. Ngoài em ra, ai tôi cũng không cần, ai tôi cũng không
lấy.

Cũng chính vì hạnh phúc che mờ mắt tôi, nên tôi vô tình quên lãng một người đã và đang âm thầm *** hại em.

Vì muốn em xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất trong ngày cưới của mình, tôi
đã đặt hai chiếc váy cưới. Tôi hớn hở về nhà với ý nghĩa là em sẽ rất
vui khi thấy chúng. Thật không ngờ, hai chiếc váy cưới kia lại được em
lấy làm nguyên do để chê trách tôi. Từng câu nói của em như từng mũi kim đâm vào tim tôi, tôi đau đớn đến mức ngừng thở.

Thì ra lần ở biển St Kilda, em đã nói với tôi khi tôi kéo em lên bờ “Tôi không phải muốn chết đâu, mà chết thì cũng có sao, tôi cũng đã chết
nhiều lần rồi” là thật. Em đã từng vì tôi một lần tìm đến cái chết, tôi
hét lớn, van xin em đừng kể. Nhưng em đã lựa chọn kể ra, điều đó đồng
nghĩa với việc em thực sự muốn tôi buông tay em, vì nếu tôi tiếp tục, em sẽ lựa chọn kế sách đó.

“Tha cho em, có được không?”

Hai lần, đây là lần thứ hai em nói với tôi câu đó. Cả hai lần tôi đều bị tổn thương mức nặng nhất. Tôi đã không ngờ rằng, chính mình lại rơi lệ. Tôi biết em đã từng hận tôi nhưng tôi không ngờ rằng em lại hận tôi
nhiều đến thế. Tôi lại càng hận bản thân hơn vì tính chiếm hữu của mình
đã chút nữa lấy đi tính mạng em.

Tại tiệc cưới của John, em rất xinh đẹp. Thấy em cười đùa vui vẻ với
mọi người nhưng lòng tôi lại vô cùng chua xót. Dường như chỉ với mình
tôi là em không cười. Nụ cười rạng rỡ ấy lâu rồi tôi chưa được nhìn
thấy. Tôi tự hỏi, có phải, tôi đã tự mình phá hủy đi ánh bình minh của
cuộc đời mình là em?

Cậu định giấu con bé đến bao giờ? – John nhìn tôi sắp xếp quần áo tại khách sạn, hỏi.Đến bao giờ tìm ra sự thật! Anh thừa biết, cô ấy sẽ không tin mà. Con bé đau khổ! – John thở dài. Em biết! Em cũng thế!Con bé có biết cậu đi cùng chuyến về không?Anh nghĩ sao? – Tôi nhếch môi. – Biết cô ấy có chịu không chứ? Em tự xếp đấy. Chỉ cần ở bên cô ấy, một chút cũng được. Tôi thật không hiểu tính cậu, nếu là bình thường thì cậu đã …Ép buộc cô ấy? John! Đây là Lam Anh. Cô ấy là cuộc đời em. Em đã sai lầm
một lần. Không thể để nó xảy ra lần hai. Anh có biết ở St Kilda cô ấy đã …Sao?Không có gì. Chỉ là cô ấy đã từng rất hận em. Dù là quá khứ, nhưng em lại
không chịu đựng được. – Tôi nhìn anh ấy. – Anh chưa nói gì với cô ấy
chư?Chưa hề. Thế cậu đã đi khám chưa?Không nặng lắm mà! Em đi đây. Con gái anh rất xinh, em cũng chỉ mong được như anh. – Tôi ngao ngán thở dài.Rồi sẽ có, đừng nóng vội.

Thật khó chịu, khi ngồi bên em hàng giờ mà không thể mở lời nói chuyện
với em. Chỉ chờ đến lúc em ngủ mới dám khẽ nghiêng đầu em gối lên vai
mình. Đây có lẽ là chuyến bay dài nhất, khó khăn cuộc đời tôi. Em tuy
ngồi bên cạnh nhưng cứ ngỡ là rất xa. Không phải là không biết nói gì,
mà là không dám nói. Nếu nói nữa, tôi sợ mình sẽ không chịu được những
lời đả kích của em. Cứ bình yên như vậy, cũng không hẳn không tốt.

Không hiểu tại sao khi vừa đáp xuống sân bay, tôi bắt đầu ho liên tục.
Về đến nhà, Nhân Huy bảo tôi đã sốt nhưng lại không muốn đến bệnh viện
nên chỉ nằm trên giường, hy vọng sáng mai sẽ ổn hơn.

Kì lạ ở chỗ khi tôi tỉnh lại lại có cảm giác em ở bên, mùi hương của em
vẫn còn vấn vương ở đó. Tôi nâng khóe môi, cười khổ, có lẽ chỉ là ảo
giác.

Gia đình Hải Linh người ngoài có thể không thấy được, nhưng thực ra nó
rất có quyền thế. Mà cô ta lại là đứa con út của gia đình đó, nên muốn
điều tra về cô ấy thực sự không dễ dàng gì. Để nắm được chứng cớ của Hải Linh, tôi từng bước bắt đầu kế hoạch của mình. Tôi cố gắng dịu dàng hơn với cô ta


Lamborghini Huracán LP 610-4 t