
ường đã đến bắt hắn, có đâu đến lượt bọn quỷ này?
Nàng đứng phắt dậy, nhanh chóng hướng đến bọn quỷ ghê rợn kia chém một nhát. Từng con từng con một bị nàng giết chết mà tan biến thành tro bụi. Tuyết Linh nhìn cổng âm phủ, lại nghĩ nghĩ một chút cuối cùng dùng Hắc Bạch kiếm chém qua. Tức thì, cánh cổng đó liền khép lại, biến mất.
Thiếu Hạo khó hiểu nhìn Tuyết Linh cứ chém không khí. Hắn thắc mắc hỏi:
- Tẩu tẩu đang làm gì vậy?
- Suỵt. - Huỳnh Lưu vội vàng ra hiệu cho hắn im lặng.
Ngân Nhi nhỏ giọng giải thích:
- Tuyết Linh đang chém quỷ cứu đại ca của ngươi đó! Đừng ồn.
Thiếu Hạo trố mắt. Giết quỷ? Như thế nào được? Nhưng nếu có thể cứu được hoàng huynh thì hắn cũng không dám có ý kiến gì.
Linh hồn Nguyên Phong đờ đẫn nhìn Tuyết Linh. Hắn thậm chí còn không nhận ra cả Tuyết Linh nữa là…
Nàng chạm nhẹ vào linh hồn hắn, linh hồn kia liền sợ hãi lùi lại trốn ở góc tường. Đúng lúc này phía sau góc tường đó, có một bóng đen đôi mắt đỏ ngầu nhìn Nguyên Phong. Đôi tay trắng nhợt nhạt đưa ra ôm lấy linh hồn hắn. Nguyên Phong sợ hãi quay lại thì thấy khuôn mặt một cô gái xinh đẹp đang dần dần phóng đại trước mặt hắn.
Trong lòng Tuyết Linh liền kêu không tốt! Đúng là hoạ vô đơn chí mà. Không ngờ lại gặp quỷ La Sát ăn linh hồn ở đây. Mà nhìn hình dáng xinh đẹp này của con quỷ đó, pháp lực cũng chẳng thể xem thường.
Tuyết Linh liền chỉa kiếm về phía ả ta, từ người tản mát ra một lượng sức mạnh để hù doạ ả, nói:
- Con quỷ La Sát kia, khôn hồn thì mau thả linh hồn phu quân ta ra. Nếu không đừng trách!
Con quỷ La Sát kia quỷ quyệt nhìn nàng, cái lưỡi dài liếm liếm môi:
- Thần tộc à? Lâu lắm rồi không có ăn linh hồn của thần tộc khiến ta có chút thèm thuồng.
Giọng cười của con quỷ kia rất ghê rợn khiến Tuyết Linh lạnh cả sống lưng. Cái gì? Ăn linh hồn của thần tộc? Chẳng lẽ đại chiến têu ma không đủ làm cho thần tộc hôi phi yên diệt mà là do bọn quỷ La Sát này tác quai tác quái sao? Tuyết Linh đảo đôi mắt một hồi hỏi:
- Ngươi nói ăn linh hồn của thần tộc là sao?
Hai câu nói của Tuyết Linh làm cho trong lòng Ngân Nhi và Ngọc Di run sợ. Gặp quỷ La Sát? Tụi quỷ này nổi tiếng gian dảo cùng khó đối phó. Vả lại sao lại có cái gì ăn linh hồn của thần tộc ở đây?
Con quỷ kia cười nói:
- Năm xưa vốn dĩ thần tộc có thể tái thế vì sức mạnh của thần là không bao giờ có thể bị hoá giải bởi lũ yêu quái kia. Nhưng vì bọn ta may mắn nắm bắt được cơ hội, nuốt lấy linh hồn của bọn tộc nhân đó. Quả thật là thần kì, không những dung nhan dinh đẹp mà còn pháp lực cao cường. Bây giờ khắp âm phủ đã trở thành của bọn ta rồi.
- Chẳng lẽ Diêm Vương để yên cho các ngươi? - Tuyết Linh không thể tin nổi nhìn ả ta.
- Cái tên ngu xuẩn ấy đã bị bọn ta nhốt ở địa ngục từ lâu rồi. Haha - Con quỷ La Sát kia cười ha hả rồi đảo đôi mắt một vòng. Một lúc sau ả lôi linh hồn Nguyên Phong qua cửa địa phủ.
Tuyết Linh trong lòng sợ hãi. Trời ơi! Nếu để bọn quỷ này tác quái ở âm phủ thì tỷ tỷ mà nàng gửi đến nhờ Diêm Vương cho tái sinh sẽ phải bị nuốt đi sao? Trời ơi! Nàng lại hại tỷ tỷ của mình sao?
Tuyết Linh nhanh chóng nhảy theo qua cửa âm phủ.
Trước mặt Ngân Nhi, Ngọc Di, Thiếu Hạo và Huỳnh Lưu lại không thấy gì cả. Chỉ nghe cuộc độc thoại của một mình Tuyết Linh. Nhìn thấy Tuyết Linh tự nhiên biến mất khỏi phòng, Ngọc Di sợ hãi kêu:
- Không xong, Tuyết Linh vào âm phủ rồi.
Ngân Nhi lo lắng nói:
- Chúng ta cũng mau đi theo thôi.
Nói rồi hai nàng cùng Huỳnh Lưu ngồi xếp bằng lại, cố gắng tịnh tâm nhất có thể để nhập vào âm dương pháp.
Linh hồn Nguyên Phong bị lôi đến âm phủ, xung quanh đều là những con quỷ La Sát vay lấy hắn khiến hắn sợ hãi co rúm người lại.
Tuyết Linh đuổi đến, thấy vậy liền nhào tới chém chết hai con quỷ. Những con quỷ khác đã kịp thời tránh được một mạng.
Một con quỷ ẻo lả nhìn con quỷ đã lôi Nguyên Phong đến đây hỏi:
- Ồ? Ngươi lại mang cái gì đến đây?
- Là người của thần tộc đấy! - Con quỷ kia gian xảo trả lời.
- Ồ? - Tức thì những con quỷ khác dùng cái lưỡi dài gớm ghiếc của mình lăm lăm nhìn Tuyết Linh.
Tuyết Linh hoá ra một vòng tròn bảo vệ Nguyên Phong. Bọn quỷ kia cười ha hả nói:
- Một mình ngươi lo còn chưa xong lại đi lo cho linh hồn khác?
Tuyết Linh im lặng không nói gì. Nàng bây giờ rất sợ. Nhìn con quỷ nào cũng xinh đẹp như thiên tiên thế này, không biết đã ăn bao nhiêu linh hồn đây?
Nếu như để bọn chúng phá vỡ màn bảo vệ này của nàng thì nguy to mất. Nghĩ vậy nàng lao ra khỏi vòng tròn bảo vệ cùng bọn quỷ kia một phen đại chiến.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Tuyết Linh thấy cơ thể càng lúc càng cử động khó khăn, trên người cũng đầy vết thương. Nàng nhìn bọn quỷ La Sát, tuy nàng giết khá nhiều rồi mà vẫn còn khoảng năm mươi con. Biết mình phen này không đánh lại, Tuyết Linh đành