Disneyland 1972 Love the old s
Tái Sinh (Vampire Và Ma Pháp)

Tái Sinh (Vampire Và Ma Pháp)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323820

Bình chọn: 7.00/10/382 lượt.

xuống đất để bày tỏ lòng kính trọng sâu sắc đến vị Nữ hoàng trước mặt, đôi mắt không biến đổi.

“Được.” Celine cười nhạt “Thứ hai, ngươi có phải đã theo dõi con bé từ nhỏ?”

“Nữ hoàng vĩ đại, đúng là không thể qua mắt người.” 

@

Hừ!” Cô nằm đầy thoải mái, giơ ba ngón tay thon dài trắng như ngọc ngà “Thứ ba, Ngươi…có yêu Celine hay không?”

“Thưa nữ hoàng…” Ryan cúi người một góc chín mươi độ, giọng nói có phần xa cách “Thần không làm phiền người nghỉ ngơi nữa.”

Celine thở hắt ra, bàn tay trắng ngần phẩy một cái “Đi đi!”

Căn phòng lại hồi phục lại vẻ yên tĩnh của nó.

Cô nằm trên chiếc giường hoa lệ, mái tóc xõa tung, có sợi tóc tinh nghịch bay bay trong gió, nhảy múa cùng ánh trăng dìu dịu. Tùy tiện tóm lấy một lọn tóc, cô mỉm cười nhàn nhạt. Cielo đứng một bên, ánh nhìn ấm áp tựa gió xuân man mát.

“Chủ nhân…” Cielo lên tiếng

“Cielo, linh hồn kia của ta đang khóc.” Cô cười nhàn nhạt tựa gió xuân khẽ thổi qua trái tim Cielo, một tay nắm chặt trái tim mình

Không nói lấy một lời, Cielo biến thành một chú mèo Ba Tư quý tộc với bộ lông màu trắng mịn mượt, cùng phần lông đuôi màu đen đẹp đẽ. Nó nhảy phốc lên chiếc giường màu bạch ngọc, cào cào cái chân nhỏ của nó lên người Celine, phe phẩy cái đuôi to mượt của nó, kêu “Meow” một tiếng.

“Ta kia của ta thật sự rất đau lòng.”

Chap 11: Tôi và một tôi nữa!!! >> 

@

Tôi mở mắt tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang ở trong một khung cảnh xa lạ. Không gian xung quanh tựa như ngừng trôi, còn tôi thì ngồi trên một khoảng không trắng xóa, xanh ngắt tựa bầu trời. Gió thổi qua từng cơn, thổi tung mái tóc tôi như nhảy múa.

Tôi đang ở đâu đây??

Xung quanh cực kì tĩnh lặng, ngoài những đám mây hững hờ trôi bên dưới chân tôi cùng những cơn gió thỉnh thoảng nhảy múa, tôi không nhìn thấy bất kì những thứ gì khác nữa. Tôi bó gối, ngồi xuống mặt đất như bầu trời trong yên tĩnh. Em sợ lắm, Ryan!! Anh đang ở đâu??

Bất giác cụp mắt trông xuống đám mây nhạt ẩn hiện, phát giác bản thân mình đã khóc tự lúc nào. Vì sao chứ?? Vì sao đến tình cảnh này rồi, người duy nhất mà tôi nghĩ đến vẫn là Ryan?? Tại sao chứ?? Tại sao??

Tôi bó gối, lẳng lặng rơi nước mắt.

“Celine, tại sao cậu lại khóc?”

Tôi ngẩng đầu, tìm kiếm nguồn của giọng nói đó. Một cô gái với mái tóc màu bạch kim và đôi đồng tử sâu hoắm màu xám tro, lạnh lùng nhưng cũng chứa đầy dịu dàng. Người này, không phải là tôi sao??

“Cậu…” tôi chỉ vào cô gái, giọng hết sức kinh ngạc “…không phải là tôi sao?”

Cô gái ngồi bệt xuống nền đất trước mặt tôi, đưa bàn tay nhỏ nhắn quệt như những giọt nước mắt tôi của tôi, chầm chậm lắc đầu, đồng thời mỉm cười:

“Tớ không phải cậu.” Rồi cô chỉ cho tôi thấy hình ảnh phản chiếu của mình bên dưới những đám mây.

Tôi kinh ngạc nhìn xuống phía dưới. Phải, trên những đám mây hững hờ đó lại trong suốt như một tám gương, phản phất hình ảnh của hai chúng tôi. Cô ấy nói đúng, tôi không giống cô ấy. Mái tóc cô ấy màu bạc, mái tóc tôi màu xanh biển tựa như bầu trời. Đôi mắt cô ấy sắc sảo lạnh lùng như phượng hoàng, hơn nữa lại sở hữu màu xám tro tuyệt đẹp. Tròng mắt của tôi là một màu hổ phách đầy rực rỡ, bên trong như phát ra từng chùm pháo hoa lấp lánh.

“Nếu cậu không phải tớ…” tôi run rẩy chỉ vào mình “Vậy tớ là ai?”

“Xin lỗi cậu.” Cô gái đó nắm lấy bàn tay tôi, giọng nói run run “Chỉ tại tớ mà tên cậu cũng không được đặt.”

“Ý cậu là sao?” tôi nhíu mày, không kiềm được tò mò. Tại sao? Đến phút cuối cùng mà tất cả đối với tôi vẫn giống như màn sương mù thế này?

“Bởi vì cả hai chúng ta đều tên là Celine. Cho nên, tớ gọi cậu là Celine, còn cậu gọi tớ là Rose nhé.” Cô gái tên Rose đó cười với tôi, vui vẻ nói.

Tôi chậm chạp gật đầu “Cậu nói vì cậu mà tên tớ không được đặt ra là thế nào?”

Rose “ừ” nhẹ một tiếng, đáy mắt bỗng chốc tràn về một chút bi thương, ánh nhìn vô hồn trông xuống những đám mây thờ ơ “Cậu biết mình là Celine Rosseau – em gái song sinh của Cecillia – nữ hoàng khai giới ma cà rồng đúng không?”

Tôi chầm chậm gật đầu, bỗng cảm thấy chua chát.

“Có điều cậu không biết…Celine Rosseau thật ra đã chết từ lâu rồi.” Rose tóm lấy cánh tay tôi, giọng nói nhàn nhạt tựa cơn gió khẽ thổi, ánh nhì