Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325241

Bình chọn: 9.5.00/10/524 lượt.

hanh Nam đều
cứng đơ ở đó, không hiểu mô tê gì đang xảy ra. Hạnh Như như phát hiện cả 2 người đêu dành 4 con mắt ưu ái nhìn mình nên vui vẻ giải thích:

-Đừng nhìn tôi như thế - Nói rồi Hạnh Như quay qua nhìn Thanh Nam – Vì Hà Vy
đã cứu em một mạng nên em không thể vong ơn bội nghĩa được.

-Hà Vy cứu em sao? – Thanh Nam tròn to mắt.

-Đúng đấy!

Chết rồi, cứ đà này thế nào Hạnh Như cũng khai ra tuốt tuồn tuột mọi chuyện
thôi. Với một người như Thanh Nam, muốn người đối diện nói gì thì người
ta sẽ nói cái đó. Đó là lợi thế của nhan sắc đấy.

-Vậy em kể anh
nghe mọi chuyên đã xảy ra đi – Thanh Nam ôn tồn nhìn Hạnh Như, nhìn ánh
mắt ấy, thế nào Hạnh Như cũng “không đánh mà khai” cho mà xem.

Tôi lo sợ suy nghĩ rồi chợt đánh trống lảng:

-Thanh Nam này, cậu vẫn chưa đi du học sao?

Đầu óc Thanh Nam chợt dừng mất sự hoạt động của một dây thần kinh não. Câu
hỏi của tôi khiến Thanh Nam bị chi phối đầu óc và rồi kết quả là Thanh
Nam đã… làm lơ câu hỏi của tôi, tiếp tục cuộc hành trình hỏi cung Hạnh
Như. Tôi ngao ngán thở dài, thế nào cũng có chiến tranh xảy ra.

-Thanh Phong đâu rồi? – Tôi cô nuốt nước bọt mà đánh trống lảng bằng một câu hỏi nữa.

Lần này dường như câu hỏi của tôi có hiệu nghiệm. Thanh Nam thôi không nhìn và xem xét Hạnh Như nữa. Cậu ấy nhìn sang tôi rồi nói:

-Thanh Phong mới cho máu nên còn mệt, đang nghỉ ngơi.

-Gì á?

Tôi ngạc nhiên đến mức sắp nhảy nhào xuống giường. Tôi có nghe nhầm không
đây? Người như Thanh Phong mà cũng biết đến hai chữ “cho máu” hả? chắc
chắn là có sự nhầm lẫn ở đây, chắc chắn là có.

-Cậu có thấy là cậu ồn lắm không Hà Vy? – Thanh Nam bực bội nhìn tôi rôi quay sang Hạnh Như – Em nói tiếp đí.

Tôi im bặt, xấu hổ mà không nói gì nữa.

-Người mà hãm hại tụi em là…

Tiếng mở cửa đi vào làm Hạnh Như bị cắt đứt ngang dòng cảm xúc. Tôi thầm cảm
ơn người nào đã giải cứu chiến tranh thế giới thứ 3 sắp nổ ra. Một người phụ nữ trạc tuổi 40, nét mặt trung hậu như một người đã từng thành đạt
trên thương trường.

-Mẹ! – Hạnh Như lên tiếng – Sao mẹ lại đến đây?

-Dì Ngọc – Thanh Nam lễ phép chào.

Người phụ nữ ấy gật gật đầu với Thanh Nam rồi ôn tồn nói với Hạnh Như:

-Mẹ nghe nói Hà Vy vì cứu con nên mới bị thương nên mẹ mới vào thăm Hà Vy.

Nói rồi dì Ngọc vui vẻ tươi cười đến giường tôi trong khi tôi đã dần hiểu hết mọi chuyện vừa xảy ra.

-Con là Hà Vy à? – Dì Ngọc nhìn tôi chăm chú.

-Dạ - Tôi lí nhí.

-Trông người ốm yếu thế kia mà lại có thể cứu được mạng con Hạnh Như, dì cám ơn con nhiều lắm.

-Dạ… không có gì đâu dì ơi! – Tôi xấu hổ đến ngượng mặt trước lời khen của dì.

-Để dì xem vết thương của con

Vừa nói dì Ngọc vừa đỡ cánh tay tôi, tôi xấu hổ cố rụt tay mình lại:

-Dạ con không sao đâu, chỉ bị ngoài da thôi.

-Ngoài da ư? Sâu thế này mà ngoài da? Để yên đấy dì xem nà…

Chưa nói đến hết chữ cuối cùng trong câu nói của mình, dì Ngọc chợt dừng tay lại. Cả lơi nói, ánh mắt, đến cử chỉ đều khựng lại như bị điểm huyệt
vậy. Đôi mắt dì dừng lại trên cổ tôi và dường như cứ muốn “đóng quân” ở
đó, không muốn dời đi chỗ khác.

-Dạ… dì có sao không vậy ạ? – Tôi ngơ ngác.

-Hà Vy, sợi dây chuyền này.. ở đâu mà con có?

Sau một hồi lâm vào tình trạng chết đứng, cuối cùng dì Ngọc cũng lên tiếng
hỏi. Tôi thở phào, làm tôi cứ tưởng chuyện gì xảy ra nữa chứ. Tôi vui vẻ giải thích:

-Dạ đây là sợi dây chuyền mà lúc mới chào đời mẹ đã đeo vào cho con, mẹ nói đây là bùa bình an đấy dì ạ.

Vừa nói tôi vừa giơ giơ mặt dây chuyền lên cho dì Ngọc thấy (để khoe ấy
mà), dì Ngọc vẫn ở gương mặt đó, gương mặt cứng đờ ra trông thấy rõ. Tôi ngơ ngác:

-Dì ơi!

-À… - Dì Ngọc vội trả lời – Tại sợi dây
chuyền này rất giống sợi dây chuyền mà dì đã có, nhất là mặt dây chuyền
này, rất đặc biệt, không thể lẫn vào đâu được.

-Vậy à? – Tôi cười
cười – Chắc con với dì có duyên lắm nhỉ? Mà…dì nói là đã từng có sợi dây chuyền này, vậy bây giờ nó bị mất rồi hả dì?

-Đúng vậy, nó đã mất từ lúc dì sinh Hạnh Như – Dì Ngọc buồn bã nói.



-Ơ… con…xin…lỗi…

Tôi lí nhí xin lỗi dì khi thấy
mình vừa khơi gợi lại một nỗi đau mà dì không muốn nhắc đến. Thật sự tôi không ngờ rằng sợi dây chuyền của tôi đã gợi lên một quá khứ của dì.
Theo như lời dì kể, thì ra sợi dây chuyền ấy chính là kỷ vật mà ông Quốc Nam – chồng dì Ngọc – tặng cho dì khi hai người còn đang yêu nhau, lúc
ấy dì Ngọc chỉ 18 tuôi. Dì quý nó như quý sinh mạng của mình, dì yêu nó
như yêu một người tahan trong gia đình vậy. Và những khi hai người xa
cách hay gặp trở ngại trong tình yêu, dì luôn mang nó ra và nhìn ngắm,
thấy nó dì sẽ nguôi ngoai nỗi nhớ về ông Quốc Nam hơn. Và chẳng biết từ
lúc nào, sợi dây chuyền ấy đã trở thành vật bất ly thân của dì. Cho đến
khi dì trở dạ và sinh đứa c


The Soda Pop