Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324512

Bình chọn: 7.00/10/451 lượt.

ặt qua eo mình… lại còn…lại còn… ánh mắt ấy…là như thế nào đây?

Khi tôi đang chập chờn đôi mắt thì lại hiện lên hình ảnh Thanh Phong nắm
chặt tay tôi, cảm ấy nóng ran khắp người ấy bây giờ khi nghĩ lại, tôi
vẫn còn hồi hộp và có một phần sợ hãi.

Thôi thôi Hà Vy ơi, mày làm
sao thế? Chỉ là trong kịch bản thôi mà, kịch bản yêu cầu họ phải làm vậy đấy… Tôi cố trấn an bản thân mình để có thể yên tâm đi vào giấc ngủ.
Nhưng ôi thôi, cái đầu của tôi nó không nghe lời chủ nhân nó, nó cứ giữ
lại hình ảnh chập chờn của Thanh Nam lẫn Thanh Phong. Hu hu, dì Mỹ Lệ
ơi, dì có biết dì sinh ra 2 người con trai là gián tiếp cướp đi những
giấc ngủ của người khác hay không?

TẠI SAO LẠI ĂN HIẾP TÔI NHƯ THẾ?

Sáng hôm sau, tôi lờ đờ đến lớp với nét mặt bơ phờ. Vừa đến bàn ngồi, Anh Thư nhìn tôi cười híp mắt:

-Hà Vy, người bạn tốt nhất của tao, hôm nay mày muốn ăn gì, tao đãi.

-Ch…chu…chuyện… Oạp….Chuyện gì thế??? – Tôi định nói hết câu hỏi của mình nhưng bị tiếng ngáp làm gián đoạn câu nói ấy.

-Ôi trời, mày sao thế - Anh Thư xoa xoa mũi – Mất vệ sinh thế không biết?

-Hơ, tao xin lỗi, gì thế?

-Mày không thấy, sáng nay Huyền Trân nó thế nào đâu – Nói rồi đầu óc Anh Thư hiện lên những viễn cảnh ban sáng, nó mỉm cười thỏa mãn.

-Huyền
Trân…thế nào? – Tôi ngơ ngác nhìn Anh Thư, nhỏ này, khiến tôi nhiều lần ú tim lắm rồi. Nếu tim tôi không khỏe mạnh thì thế nào cũng chết vì hồi
hộp thôi.

-Nó làm thế này này – Anh Thư tằng hắng một tiếng rồi giả
cho thật giống với giọng ẻo lả của Huyền Trân – Thanh Phong ơi, mình
thật sự xin lỗi, minh không ngờ Hà Vy lại khiến cậu khó chịu như vậy…..

-Rồi sao nữa? – Vì nghe nhắc đến tên mình nên tôi tò mò hỏi cho tới cùng.

-Mày đoán xem Thanh Phong trả lời như thế nào?

-Hơ, Thanh Phong sẽ nói rằng….rằng…hơ hơ… tao không biết – Tôi cố gắng suy
nghĩ xem Thanh Phong sẽ nói gì, nhưng cũng bằng không mà thôi, đơn giản
vì đầu có tôi không còn đủ minh mẫn để động não thêm bất cứ chuyện gì
nữa.

-Mày đúng là quá khờ, khờ ơi là khờ (cái con này, dám chửi bà
à?), Thanh Phong nói như thế này – Anh Thư khoanh tay trước ngực, tằng
hắng một tiếng, rồi cố giả giọng cho giống Thanh Phong – Cậu nên cám ơn
Hà Vy, nhờ Hà Vy mà cả 2 tiết mục đều đoạt giải đấy.

Tôi bất giác bật cười thành tiếng:

-Có thật không? Cả 2 đều đoạt giải à?

-Ừ, thật đấy, còn nữa, lúc ấy Huyền Trân cũng như mày đấy, không tin đấy là sự thật, cứ trợn tròn mắt mà nhìn Thanh Phong, lúc ấy mặt Thanh Phong
cứ từ từ áp gần…áp gần… rồi lại áp gần…mặt Huyền Trân, há há, lúc ấy,
Huyền Trân cứ nhắm tịt mắt đấy – Anh Thư say sưa kể cho tôi nghe.

-Ủa? Sao Huyền Trân lại nhắm tịt mắt? – Tôi ngơ ngác nhìn Anh Thư.

-Đồ ngốc – Anh Thư lại ký đầu tôi nữa rồi – Thì Huyền Trân cứ tưởng Thanh
Phong sẽ hôn nó, cho nên nó cứ nhắm tịt mắt mà đón nhận nụ hôn, ai ngờ,
ha ha – Anh Thư không nén được cười thành tiếng.

-Ai ngờ…. như thế nào?

Anh Thư ơi, mày cứ kể chuyện như thế thì cho dù tao không có bệnh lý gì về tim mạch cũng phải ngất xỉu mất thôi.

-Không ngờ, môi Thanh Phong từ từ đến gần môi Huyền Trân, rồi, từ từ mặt cậu
ấy rời xa mặt Huyền Trân, khiến Huyền Trân đợi hoài mà chẳng thấy, ha
ha. Lúc ấy, Huyền Trân mở mắt ra thì bắt gặp Thanh Phong đang cười nhạo
nó, rồi Thanh Phong lớn giọng nói “Sau này làm ơn thực tế một chút, đừng mơ xa nữa, té đau đấy”, rồi Thanh Phong rảo bước đi, Huyền Trân không
cam lòng gọi với theo “Thanh Phong, cậu làm sao thế?”. Thế là Thanh
Phong quay mặt lại nhìn Huyền Trân, rồi cười khinh bỉ bước đi, không
quên để lại lời hâm dọa “còn nữa, sau này đừng dùng thủ đoạn như thế để
làm nổi nữa” ha ha, chỉ câu nói ấy thôi cũng khiến tao mát lòng mát dạ
biết bao nhiêu rồi.

Anh Thư say sưa thuật lại toàn bộ chuyện ban
sáng như một cái máy ghi âm, nó diễn tả thật sống động mà cứ tưởng như
toàn bộ câu chuyện ấy đang diễn ra trước mặt tôi. Tôi cũng thấy trong
lòng ấm lên đôi chút, nhưng như vậy thì, có phải tội cho Huyền Trân lắm
không? Chợt tôi như nhận ra chuyện gì đó, tôi nhìn Anh Thư, lo lắng
hỏi:

-Anh Thư này. Mày không sao chứ? Mày không ghen sao?

-Ghen
gì chứ? – Anh Thư cười lớn – Tại sao tao phải ghen? Mày thấy đấy, xinh
đẹp giỏi giang như tao thì sợ gì không có trai đẹp chứ? Bây giơ tao
quyết định rồi, cả 2 anh em sinh đôi ấy đều không phải là mẫu người của
tao.

-Vậy chứ… mẫu người của mày là thế nào? – Để kiếm người hơn hẳn 2 ngừơi đó, xem ra còn khó hơn lên trời.

-Ít ra cũng phải là một người giỏi giang, thành đạt, phải có nhà lầu xe hơi, chứ đẹp trai thôi thì không đủ đâu.

-Anh Thư à – Tôi thở dài nhìn con bạn đang thả hồn theo từng suy nghĩ của mình – Bây giờ là ban sáng đấy.

-Ờ, thì sao?

-Khong phải buổi tối, mày không thể ngủ, cũng không thể mơ.

Tôi dứt khoác nói hết câu của mình. Đúng ra thi nó hơi mơ tưởng rồi, làm gì có ng


Duck hunt