Pair of Vintage Old School Fru
Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324595

Bình chọn: 10.00/10/459 lượt.

ong vừa dứt thì cậu ấy chợt nháy mắt với tôi. Tôi đang run rẩy bỗng nhận ra rằng đã đến lượt mình hát. Tôi cố kìm nén nỗi sợ hãi của mình mà bắt đầu những câu hát đầu tiên của mình.

“Dòng lưu bút chưa kịp ghi đã ướt nhòe, nhành hoa thắm chưa kịp trao tay một lần…”

Chết rồi, sao tôi run quá, không thể tiếp tục được nữa.

Bàn tay tôi vẫn nằm gọn trong bàn tay Thanh Phong.

“Kỷ niệm đó trong chiều mưa tan trường, hai đứa chung trường sao nghe vấn vương”

Thanh Phong đã kịp thời hát tiếp câu hát còn đang dang dở của tôi, cậu ấy khẽ mỉm cười với tôi khiến tim tôi lại náo loạn.

Chợt tôi cảm nhận được bàn tay Thanh Phong siết chặt bàn tay tôi hơn, tôi
nghĩ rằng đây là một ám hiệu của cậu ấy báo rằng đã đến lượt tôi hát, vì thế một lần nữa tôi cố nén sự sợ hãi trong lòng, cố nén trái tim mình
như muốn nhảy ra ngoài.

“Bao yêu thương trong ta tìm về, một thoáng trường xưa đã nghe thời gian thoi đưa….”

Thôi chết, tôi nghĩ mình không thể tiếp tục kết hợp với Thanh Phong được nữa. Tay tôi toát hết cả mồ hôi rồi đây này.

Phía dưới sân khấu, hàng loạt nữ sinh đều nhìn Thanh Phong với ánh mắt tha
thiết, rồi bỗng dưng những ánh mắt ấy nhìn sang tôi chứa đầy nổi uất hận và giận dữ. Tôi không dám đối diện với những ánh mắt ấy, liền quay mặt
vào đôi diện Thanh Phong. Quái, cậu ấy định làm gì? Sao cậu ấy lại nhìn
tôi bằng một ánh măt…ánh mắt gì đây?

Chợt tôi nhìn thấy Anh Thư nhìn mình không chớp mắt khiến tôi lại càng sợ hãi hơn. Ánh mắt này, là gì đây?

Chợt nhớ lại những gì Anh Thư nói với tôi ban nãy “Khi nào run cứ nắm chặt
tay Thanh Phong là sẽ bớt run thôi”. Có thật không đây, có khi nào hết
hôm nay tôi bị ám sát rồi giấu xác đi hay không?

Thôi, không còn
nhiều thời gian nữa, tôi lấy hết can đảm vốn có của mình, nắm chặt tay
Thanh Phong hát nốt những lời nhạc còn lại.

Thanh Phong sững sờ
trong giây lát, rồi cậu ấy không phản ứng gì nữa. Này, cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế chứ? Tôi sợ….ánh mắt của cậu….có thể giết người
không cần dao đấy nhé….

Hết một lần hát, tôi thở pháo nhẹ nhõm, thế
là, chỉ cần một lần nữa thôi, tôi có thể thoát khỏi cái địa ngục trần
gian này rồi. Tôi không phải không có mắt để nhận ra rằng tụi bạn trong
lớp đang nhìn tôi bằng ánh mắt đây căm phẫn. Hu hu, Anh Thư ơi, lát nữa
mày phải hộ tống tao về đó.

Thanh Phong bỗng thẳng tay cầm micro để
xuống để đợi những tiếng nhạc giữa hai lượt hát. Cậu ấy chợt quay đầu
nói nhỏ vào tai tôi:

-Làm ơn nhẹ nhẹ tay một chút.

-…

Tôi
hốt hoảng vì nhận ra nãy giờ tôi đã dùng tay Thanh Phong là nơi để tôi
trút bỏ sợ hãi. Vì thế khi nghe Thanh Phong nói câu đó, tôi không biết
làm gì ngoài lí nhí xin lỗi, mặt tôi bổng đỏ bừng vì xấu hổ và ngượng
ngừng. Không biết Thanh Phong có nhìn thấy hay không mà cậu ấy không có
một chút phản ứng.

Bỗng Thanh Phong nắm tay tôi kéo đi vòng vòng
khắp sân khấu. Này này, tôi vẫn chưa ăn cơm đấy, lại thêm run nữa, cậu
cẩn thận nếu không muốn phải đưa tôi đi cấp cứu đấy nhé .

Thanh
Phong nhìn tôi cười cười rồi chỉ trỏ đủ nơi. Tôi cũng khờ khạo mà nhìn
theo cánh tay của cậu ấy, quái, có thấy gì đâu mà chỉ trỏ dữ vậy?

Bỗng, tôi nghe có cái gì đó chạm vào đầu mình. Thì ra là vì Thanh Phong không biết làm gì vì cái phản ứng khờ khạo của tôi cho nên không thương tiếc
mà cú tôi một cái. Hic, sao tôi cứ phải bị người khác ăn hiếp thế này?
Có ai biết rằng, kịch bản sẽ có cảnh này đâu chứ?

Rồi Thanh Phong
nắm tay tôi kéo lại giữa sân khấu để có thể tiếp tục lượt thứ 2 của bài
hát. Và tôi cứ thế khờ khạo cũng Thanh Phong hoàn thành nhiệm vụ cao cả
thiêng liêng này.

”Ai thương ai quen ai giận hờn, buồn cánh phượng
rơi khi ta chờ người không tới, cho hôm nay miên man bồi hồi, nhặt lá
vàng mơ khi xưa một mối tình thơ”

Những nốt nhạc cuối cùng của Tình
Thơ khiến tôi mừng đến súyt nữa đánh rơi micro. Tôi thở phào nhẹ nhõm mà nghe tiếng vỗ tay rần rần phía dưới sân khấu.

Sau khi hoàn thành
động tác cuối cùng là cúi đầu chào khán giả, bỗng ở đâu chạy lên một đám nữ sinh, những bó hoa tươi thắm được trao tận tay Thanh Phong, trông
cậu ấy lúc này thật tỏa sáng, vì thế nên tôi nhanh chóng bị lu mờ. Tôi
bỗng thấy mình như người thừa ở đây, nên xấu hổ chạy xuống cánh gà.

Nhưng.. tôi không thể di chuyển được, vì bàn tay Thanh Phong đang nắm chặt tay tôi.

Ủa, sao kì vậy? rõ ràng ban nãy tôi cố lấy hết can đảm mà nắm tay Thanh Phong mà. Sao bây giờ tình thế lại đảo ngược thế này?

-Đứng yên đấy.

Giọng Thanh Phong vang lên nho nhỏ đủ để tôi nghe được, và tôi cứ như con cừu con vô tội bị một con thú gầm gừ hâm dọa, ngoan ngoãn mà đứng đó làm
trò hề cho mọi nguời.

**

Đêm đó lại là một đêm mất ngủ của tôi.

Đầu óc tôi cứ chập chờn hình bóng của Thanh Nam, nụ cười hiếm hoi của Thanh Nam để trấn an tinh thần của tôi, vòng tay thật ấm của Thanh Nam khi ôm ch