
- Các người đang nói đến ai vậy? Nhìn tôi giống ai đó lắm sao?
- Đây.
Khoa đưa tấm ảnh của nó trước mặt Tuệ thì cô khẽ ngạc nhiên nhưng nhanh
chóng thay đổi nét mặt ngay sau đó mà không để ai thấy (trừ một người)
Tuệ đưa tấm ảnh cho họ.
- Ờ thì giống nhưng có phải tôi đâu. Tôi
là Tăng Nhật Tuệ sống ở Mỹ từ nhỏ nhé. Không tin đi mà điều tra, hơn nữa cho dù cứ coi tôi là người trong ảnh đi thì tôi cũng không giống người
này về tính cách đấy.
Tuệ nói hàm ý rồi tiếp tục ăn, bỗng Bin nói nhỏ gì đó với cô, Min cầm cái máy tính bảng sành điệu đưa cho Tuệ.
- Tiểu thư.....
- Hơ hơ, vào việc luôn sao? Đã bắt cướp thì phải bắt tại trận chứ không bắt thì thôi đi.
Nói rồi Tuệ đứng dậy làm họ chẳng hiểu gì cả, cô cùng hai vệ sĩ của mình
rời khỏi canteen. Nhóm bạn cũng đi theo ba người này thì họ thấy Tuệ đến lớp đặc biệt. Cô đẩy cửa mạnh một cái rồi đi vào trong phòng.
- Tìm đi.
- Vâng.
Sau câu nói của Tuệ hai người kia bắt đầu tìm kiếm, Tuệ nhìn 4 bộ bàn ghế đơn rồi dừng lại ở ngay bàn trước đây nó từng ngồi.
- Ở đây sao? Đúng là đồ ngốc. - ngẩng lên nhìn - Thế nào rồi?
- Nó biến mất rồi. Xem ra là họ nhanh hơn chúng ta.
- Ay ya, ta đã hứa với ông là làm cho xong còn được nghỉ ngơi mà. Thế thì đành ở lại đây một thời gian vậy. Hai người hãy đi làm việc của mình đi đừng lo cho ta.
- Vâng thưa tiểu thư.
Min và Bin cúi đầu
rồi rời đi, Tuệ đi xuống cuối lớp nơi kệ sách đó. Cô chạm tay lướt qua
kệ sách một lượt rồi quay lên trên. Tuệ để hai tay đằng sau lom như
thanh tra đi khảo sát vậy.
- Làm việc ở Noah được khoảng gần 10
năm gì đó. Rất thông thạo, không ai chú ý lại còn là một hacker có thù
oán với nhà họ Hàn sao?
Tuệ ngồi lên ghế của nó và tay gõ gõ nhẹ lên bàn. Ánh mắt cô đăm chiêu suy nghĩ. Đúng là nhìn cô không khác gì nó cả.
- Cậu ta đang làm gì vậy? Nói chuyện một mình rồi cái gì mà ở Noah gần 10 năm?
Lin lên tiếng hỏi thì họ ai cũng không biết câu trả lời. Một cơn gió thổi qua lớp đặc biệt, âm thanh im lặng đến gai người bỗng.
- A.
Tuệ bỗng hét lên làm những người kia giật mình. Cô lôi bé điện thoại sành điệu của mình ra rồi bấm một số dài gọi cho ai đó.
- Ông, là Tiểu Tuệ đây.
- Cháu gọi ông chắc có đáp án rồi hả?
Tiếng một ông lão nhưng có vẻ vẫn rất là khỏe mạnh, tinh anh vang lên. Tuệ mỉm cười toe toét.
- Vâng, cháu đã đoán ra rồi. Người ở đây gần 10 năm lại rất thông thạo
mọi thứ, không bị ai chú ý hơn nữa có liên quan đến hai người đó chỉ có
thể là trên.
- Hơ hơ, ý cháu là người đó sao?
- Vâng, một
trăm phần trăm sữa tươi con bò. Cháu đang đi tìm chiếc đồng hồ tím của
người đó nhưng mất rồi, cõ lẽ cháu chậm một bước rồi.
- Chiếc đồng hồ là sao?
- Cháu phát hiện trên chiếc đồng hồ đó còn vân tay và nó có thể được
người đó ghi âm lại cuộc nói chuyện đó. Có lẽ đã 1 năm nhưng cháu tin
chiếc đồng hồ đó vẫn sẽ hoạt động tốt.
- Cháu có cần ta nhờ người của Death qua giúp?
- Không cần người của Death đâu ông. Một mình cháu đủ để hoàn thành rồi.
Cháu còn món nợ máu với cái người đang trốn trong học viện này. Cháu
phải trả thù cho người đó, phải trả thù.
- Chúc cháu may mắn.
Điện thoại đã được tắt, Tuệ thở dài, cô nhìn lên màn hình chiếc điện thoại
của mình và mỉm cười, một giọt nước mắt bất giác lăn trên má cô và rơi
xuống màn hình điện thoại.
- Sợ lắm phải không? Đau lắm phải
không? Yên tâm đi, em sẽ trả thù cho chị. Em sẽ giết hết bọn khốn đã hại chị và mẹ. Không thể tha thứ cho chúng được.
Một lời hứa.....một lỗi đau....một trái tim bị thương tổn. Một sự thật đằng sau một năm
trôi qua. Liệu cô gái Tăng Nhật Tuệ mang ngoại hình giống y hệt với nó
này là ai? Ác quỷ hay thiên thần? Là người có quan hệ như thế nào đối
với nó?
Tối đó Tuệ ngồi trong phòng của mình và cô ngồi làm việc trước cái laptop.
Min và Bin đã biến mất từ lúc trưa cô giao nhiệm vụ tới giờ. Xong công
việc Tuệ đóng laptop lại rồi cô xoay ghế nhìn về phía bức tường nơi ảnh
của một người con gái tóc nâu đỏ với nụ cười tỏa ánh nắng mặt trời.
- Mau cho em thấy lại nụ cười dạng dỡ đó đi chị.
- Không thể nào? Sao con nhỏ đó lại quay lại đây chứ?
Lại Vân nhìn vào bức ảnh chụp lúc Tuệ cùng hai vệ sĩ đi trên sân trường. Bà ta vò nát bức ảnh đó, đối với bà ta cô nhóc này quay lại không khác gì
là một chướng ngại vật mới cho bà.
- Ta sẽ không để yên cho con nhóc nhà ngươi muốn làm gì thì làm đâu.
Bà ta nở nụ cười khó hiểu.
--- ------ --------
Cùng lúc đó, tại phòng làm việc riêng của ông Lâm ở biệt thự nhà họ Lâm,
cánh cửa bị mở toang ra bởi lực đẩy mạnh của hắn. Hắn đang tức giận đi
vào phòng. Ông Lâm biết hắn sẽ vậy mà.
- CÔ ẤY CÒN SỐNG PHẢI KHÔNG?
Hắn hét lên đầy giận giữ, một ông chùm lạnh lùng mà cũng có lúc mất bình tĩnh quá. Ông Lâm mỉm