Polly po-cket
Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328660

Bình chọn: 9.00/10/866 lượt.

n đang học cách tiếp cận với cuộc sống cho nên có rất nhiều câu hỏi về thế giới xung quanh.... Tiện đây bạn Tuấn hỏi về tình yêu vậy thì cô sẽ giảng cho tất cả các con, có được không?

Cả lớp đồng thanh hô "được ạ" rồi ngồi im, lắng nghe cô giáo giải thích. NT thấy vậy, cười với các bé rồi cất giọng nhẹ nhàng, êm dịu của mình:

- Tình yêu là một thứ tình cảm cao quí của con người, được xuất phát từ trong tim chúng ta...Tình yêu có rất nhiều loại: tình yêu của con dành cho ba mẹ, của ba mẹ giành cho con, tình cảm của chị em, tình bạn bè.... Nó rất đa dạng nhưng tất cả đều đáng quí... Cũng có tình yêu giữa con trai và con gái... giống như bố mẹ các con yêu thương nhau vậy... Ừm, hay cô lấy ví dụ đơn giản hơn cho các con dễ hiểu nhé.... Ví dụ như trong nhà các con nuôi một con cún rất dễ thương. Ngày ngày các con chơi đùa với nó, các con cho nó ăn. Rồi có một hôm con cún bị ốm, không thể chơi đùa cùng các con, vậy các con có buồn không?

NT nhẹ nhàng hỏi, " có ạ" đáp lại câu hỏi của cô là tiếng đồng thanh của các bé. Nghe vậy, NT cười nhìn các bé nói tiếp:

- Đó chính là vì các con có tình yêu thương đối với con cún đó, các con đã coi nó là bạn cho nên khi nó bị ốm các con mới buồn. Tóm lại, tình yêu đơn giản các con có thể hiểu là sự quan tâm, che chở và giúp đỡ của người này đối với người khác.... Các con hiểu chưa? Còn gì thắc mắc nữa không?

- Dạ, thưa cô vậy chúng ta làm thế nào để nhận biết được tình yêu ạ? Tình yêu có thể nhìn thấy không ạ?- Một bé gái ngây thơ hỏi.

Nghe vậy NT không biết nên trả lời thế nào, bây giờ trẻ con lớn rất nhanh, chúng luôn có những câu hỏi khiến cho người lớn khó trả lời. Đang không biết trả lời cho các bé hiểu được thì đã có một giọng nói trầm ấm, mạnh mẽ vang lên:

- Tình yêu không thể nhìn bằng mắt mà phải cảm nhận bằng trái tim. Có một người đã nói với chú điều ấy.

Nghe xong câu trả lời đó, NT và các bé đều quay ra cửa nhìn. Đứng sừng sững trước cửa với bộ vest đen quen thuộc trên người, MV đang nhìn NT chăm chú với ánh mắt chan chứa tình cảm khiến cho khi mắt NT chạm phải ánh mắt đó không thể có dũng khí đối diện, đành nhẹ nhàng, không tiếng động quay đi.

Các bé nhìn thấy người đến là MV, cậu của Hoàng, đều rất vui vẻ, sự hiện diện của anh đã quá qquen thuộc đối với bọn trẻ. Vì vậy không hề sợ anh nữa, tiến lại vây xung quanh anh thích thú. Bé Tuấn- người đưa ra câu hỏi đầu tiên nhìn MV hỏi:

- Con không hiểu, dùng trái tim cảm nhận là như thế nào ạ?

Cậu bé ngây ngô hỏi, ánh mắt trong trẻo ánh lên những tia thắc mắc thuần khiết nhất của trẻ em. MV nghe xong, cười xoa đầu cậu bé rồi nhìn từng ánh mắt ngây thơ đang hướng về phía anh nghe câu trả lời, sau đó từ tốn, kiên nhẫn giải thích cho các bé:

- Tức là khi người đó làm nhiều việc cho con ví dụ như giúp đỡ con lúc khó khăn, ở bên con khi buồn, vui cùng con, kể cả chỉ là sự quan tâm từ xa hay đơn giản chỉ là một ánh mắt trìu mến...v..v... Tất cả những thứ đó, con đều cảm nhận được và hiểu được họ, hiểu được tấm lòng của họ dành cho con. Như vậy tức là con cảm nhận được tình yêu của họ dành cho con, hiểu chưa cậu nhóc?

Các bé nghe xong đều im lặng, nghiền ngẫm để có thể hiểu được lời nói của chú đẹp trai.

Không khí im lặng, bất chợt có một bạn reo lên:

- A, như vậy tức là chú đẹp trai yêu cô giáo Tuyết? Bởi vì ngày nào chú cũng đến đây, chú lặng lẽ nhìn cô giáo, quan tâm đến cô giáo. Thỉnh thoảng chú còn đến đây cùng cô dạy bọn con nữa. AD cũng nói chú rất tốt với bạn ấy.

Câu hỏi của bạn đó cũng chính là câu hỏi của các bạn trong lớp, các bé lại nhìn hai người lớn với ánh mắt tò mò, muốn biết. MV nhìn các bé, đang định trả lời đáng tiếc NT đã tranh mất, cô nhẹ nhàng cắt đứt câu chuyện:

- Được rồi các con, buổi học hôm nay kết thúc ở đây. Đến giờ về nhà rồi, hẹn gặp lại các con vào ngày mai nhé.

Nói xong cô dẫn các bé ra cửa cho người nhà, cô không muốn các bé tiếp tục chủ đề phức tạp của người lớn, đặc biệt là câu hỏi đó ngay đến chính cô cũng không thể trả lời cho các bé, cô lại không thể nói dối bọn trẻ được.

Tiễn các bé về hết, trong lớp chỉ còn Hoàng và AD, MV vẫn yên lặng đứng đó nhìn cô, vì vậy NT đành lạnh nhạt nói:

- Tan học rồi, anh có thể đón bé Hoàng về.

- Chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?....Anh, em, AD và Hoàng?- MV ngập ngừng đề nghị.

Đây không phải là lần đầu tiên MV mời NT ăn cơm nhưng luôn bị cô từ chối. Anh thực sự rất muốn tranh thủ thời gian lấy lòng cô, làm cho cô hiểu được tình cảm của anh đối với cô.

Cũng giống như những lần trước, NT đang định mở miệng từ chối thì hai cái miệng nhỏ xinh đã nhanh nhẹn hô:

- Được ạ, bọn con rất thích. Mọi người cùng đi sẽ vui lắm, được không mẹ/ cô?

AD và Hoàng quay sang nhìn NT với ánh mắt mong đợi khiến NT chỉ có thể nuốt lại lời từ chối đã trực ra đến đầu lưỡi. Cô thực không đành lòng làm hai đứa trẻ đáng yêu tr