Teya Salat
Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328885

Bình chọn: 9.00/10/888 lượt.

i cũng
mong khoảnh khắc này là mãi mãi, nhưng ai cũng đều biết không thể, bởi
có những vêt thương vẫn chưa lành, còn cần thời gian chữa trị, cho nên
cố gắng duy trì được bao nhiêu thì là bấy nhiêu đi.

Ngay khi
bóng ba người lướt qua trên đường, một cái bóng khác cũng hiện ra nhàn
nhạt ngay tại chỗ đó, trong nháy mắt lại biến mất như chưa từng tồn tại. Không khí dường như cũng có vẻ kì lạ như vậy, chỉ là ba người đằng
trước đang chìm đắm vào niềm hạnh phúc mong ước mà không cảm nhận được.

Mấy ngày tết qua đi nhanh chóng, nhưng vẫn còn hai ngày nghỉ trước khi trở lại cuộc sống bận rộn hàng ngày, vì vậy ai cũng cố gắng tranh thủ
chơi cho đã. Mọi lần khoản chơi luôn là Tuyết Nhi dẫn đầu nhưng lần này
lại là chị Huệ, lý do rất đơn giản, mấy anh chàng đẹp trai trong nhóm
Suju của Hàn Quốc yêu thích của chị Huệ nhân dịp năm mới sang VN biểu
diễn, coi như là chúc mừng năm mới với các fan cuồng của họ ở nước ta,
nhân tiện mở rộng thị trường sang nước ta hơn nữa. NT thực sự không muốn đi chút nào bởi cô không có hứng thú với nhạc Hàn, lại không có khướu
thẩm mỹ để nhìn ra nét đẹp của mấy anh chàng đó. Chị Huệ cũng mù tịt về
khoản âm nhạc, chẳng qua là bị ngất ngây bởi vẻ đẹp quá mức "hoàn mỹ"
của họ mà thôi. Vì vậy, buổi đi chơi này phải gọi là đi "xem" ca nhạc
mới đúng.

Từ sáng chị Huệ đã kéo TN sang nhà NT dùng đủ mọi
cách từ nài nỉ, thuyết phục đến uy hiếp để bắt cô đi cùng khiến cô phải
đau đầu, đánh mắt sang TN cầu cứu, ý bảo " Cậu mau lôi con đỉa này ra
khỏi người mình ngay đi. Chẳng phải cậu cũng không muốn đi xem sao?".
Thấy vậy TN cũng trừng mắt lại, ngầm đáp " Cậu tưởng mình không thử sao? Khổ nỗi mình không thắng nổi sự điên cuồng của chị ấy dành cho mấy tên
đẹp mã, ẻo lả đó, hiểu chưa? Mình cũng đã bị hành hạ như vậy suốt cả
ngày hôm qua rồi đến nỗi bây giờ mình không còn chút sức lực nào nữa".

Hai người dùng mắt giao tiếp với nhau, quên mất sự hiện diện của chị
Huệ, vì vậy càng khiến chị bực mình hơn. Suy nghĩ một lát liền đánh mắt
sang bên cạnh, AD đang ngồi đếm lì xì, thấy vậy chị Huệ liền nảy ra sáng kiến, cười gian bước lại gần bé, bắt đầu chiến thuật mới:

- AD à, con gái của mẹ năm nay được nhiều tiền mừng tuổi không? Cho mẹ xem với.

Đang ngồi đếm tiền chăm chú, AD không thèm ngước mắt lên nhìn mẹ nuôi vì hiểu rõ mục đích của mẹ, chỉ nhàn nhạt đáp:

- Cũng được tương đối ạ. Mẹ nuôi không cần giúp con đâu, AD đang học toán mà. Mẹ cứ tiếp tục việc công việc đi ạ.

Nghe thấy vậy chị Huệ liền trừng mắt nhìn AD, hận không thể cắn má bé.
Trẻ con bây giờ sao mà khôn thế? Ngay cả một đứa nhỏ mình cũng không lừa được là sao? Không được nhất định phải sử dụng tuyệt chiêu, không thể
để trẻ con coi thường, như vậy mất mặt lắm. Chị Huệ thầm giơ hai tay
trong lòng hô " fighting", rồi lại tiếp tục tiến sát đến mục tiêu, nhẹ
nhàng nhử mồi:

- Ở trong nhà thật là buồn chán, AD có muốn đi ra ngoài chơi không?

- Mẹ nuôi à, con không có hứng thú đi xem mấy người đó đâu, chẳng có gì là hay. Thật nhạt nhẽo và ấu trĩ. - AD chán nản nói, nhìn thấy vẻ mặt
chuẩn bị nổi bão của chị Huệ bé cũng chẳng sợ, đảo mắt một cái liền nở
nụ cười đặc trưng của gian thương, trịnh trọng đàm phán - Nhưng...nếu có cái gì đó khác thì có lẽ con sẽ suy nghĩ lại.

Vừa nói AD vừa
vỗ vào bao lì xì trong tay, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, thấy vậy chị Huệ
liền hiểu ý nhưng không thể chịu thiệt, đành cười lấy lòng, ra sức
thương lượng:

- Vậy AD muốn gì nào? Mẹ Huệ lì xì cho nữa nhé.

- Ừm, mẹ lì xì rồi, con không cần nữa. Đây là tiền may mắn chỉ nên nhận một lần. - AD thẳng thắn từ chối.

- Vậy mẹ mua bim bim cho nhé? - Chị Huệ cười dỗ ngọt bé.

- Ừm.... bim bim hình như hơi nhẹ, ăn vèo cái hết. - Vừa nói vừa nhăn
mày tỏ vẻ không thích, AD bắt đầu thể hiện năng khiếu của một nhà tư bản cao tay.

- Vậy.... mẹ mua cho con búp bê chơi nhé. - Chị Huệ lại đưa ra đề nghị.

- Con ghét búp bê, chẳn có gì đẹp. - AD vẫn không chịu thỏa hiệp.

- Vậy....vậy....máy bay thì sao?

-....

- Hay là bánh kẹo gì đó?

-....

Chị Huệ cố gắng đưa ra những lời mời hấp dẫn mà có lợi nhất cho mình
nhưng AD vẫn không đáp ứng. Thở dài một hơi, chị đành cắn răng, chấp
nhận ý đồ của bé:

- Thôi được rồi, trong vòng hai tuần mẹ sẽ dẫn con đi chơi công viên mà con muốn, được chưa?

- Thỏa thích theo ý con ạ? - AD nhanh nhẹn hỏi lại, trên mặt là nụ cười tươi rói vì thực hiện tuyệt đối chỉ tiêu của giới tư bản - tận dụng hết sức khả năng bóc lột nhân dân. Còn chị Huệ thì đau đớn gật đầu, mặt mếu như sắp khóc. Trong lòng trăm ngần lần hối hận vì mình đã nhận nuôi đứa con "ác độc" này, ngay cả mẹ nuôi cũng không tha, lọc đến tận xương
tủy.

Được sự thỏa thuận của chị Huệ, AD cười tươi đến không
thấy cả mắt đâu, vội vàng chạy đi thuyết phục mẹ. Đối với việc này thì
dễ như trở bàn tay. AD đến gần kéo áo mẹ để gây sự chú ý bởi mẹ và mẹ TN vẫn đang say sưa "nhìn