
Duy trả lời Quyên đã bỏ đi một mạch. Lần thứ 2 trong đời, Duy sock vì con nhỏ mập như… Đoraemon này!! Hiz, ko ngờ trên đời có con nhỏ lập dị như Quyên.
Nó cũng trố mắt nhìn con nhỏ mập. Ko ngờ cao mưu như nó mà lại bị con nhỏ này qua mặt
“Ko sao, bình tĩnh… nhỏ chỉ giả vờ thôi. Thêm một đòn nữa là gục mà!”
_B…b…b…b…b…
_Haizz, tội nghiệp lớp trưởng, nói ko ra tiếng luôn!! – Uyên thở dài.
Nó thì ko nói gì, chống cằm nhìn ra ngoài và tiếp tục suy nghĩ.
…
Cả đoạn đường từ trường về nhà nó, bầu ko khí lặng thinh bao trùm lấy ko gian. Hình như Duy giận nó thì phải.
Trước cổng nhà, nó quay bước đi vào thì chợt Duy nói với theo
_Mày cố nghĩ cách đi, nếu ko đừng hòng yên ổn với tao!!
Đây có thể coi là một lời đe dọa ko nhỉ?? Từ trước tới giờ chỉ có nó dọa nạt Duy, đây là lần đầu tiên Duy dọa nó, tuy hơi bực mình – vì có phải lỗi do nó đâu – nhưng nó vẫn cố kìm chế mình. Phải rồi, phải cứu Duy, Duy là thằng bạn thân nhất của nó mà.
Cả đêm ấy nó đã ko ngủ mà nặn đầu ra suy nghĩ.
Sau một đêm ko ngủ, gương mặt nó suy tàn đến nỗi cả ba nó cũng ko nhận ra con gái mình… nhưng bù lại, nó đã nghĩ ra cách để giúp Duy. Đòn này nhất định sẽ đánh gục con mọi mập đó!!
Vẫn như ngày hôm qua, Duy tới nhà nó sớm hơn một chút để nói về kế hoạch chặn đứng sự tấn công của con nhỏ mập. Tuy ko vừa ý lắm nhưng còn nước còn tát, Duy đành phải thử phen nữa vậy…
Cũng vào giờ ra chơi tại cănteen trường…
Hôm nay con nhỏ mập vẫn tới làm phiền Duy. Trái với mọi ngày, Duy mời Quyên ngồi và nở một nụ cười tươi roi rói
_Chào bạn heo mập!! (Ôi tội lỗi quá, hiz… Linh ơi là Linh, có cần phải tàn nhẫn vậy ko hả?? – Suy nghĩ của Duy).
_Duy… à, cách gọi ấy dễ thương lắm!! – Quyên vẫn cố cười.
_Ukm, Duy thật ko ngờ là có một con nhỏ trơ trẽn đến mức trần trụi như bạn. Mặt bạn dày cộm như cái *** chai vậy!! Bạn có biết ko hả??
_Duy… ờ mình biết!! – Quyên đã xám mặt hơn một chút.
_Bạn có biết là Duy ghét nhất mấy con cóc ghẻ đòi đeo chân hạc như bạn ko?? (Lạy Chúa amen – Duy than thầm trong ruột).
_Duy… bạn…
Thấy Quyên đã rưng rưng nước mắt, nó mỉm cười đắc thắng, còn Duy thì hốt hoảng
_Xin lỗi, Duy ko cố ý đâu!! Duy chỉ là… Duy muốn nói là Duy ko thể trở thành bạn trai của Quyên được!! Duy thành thật xin lỗi.
“Thằng này?? Nói cái gì vậy??” – nó bực mình vì một lần nữa Duy phá hỏng kịch bản mà nó phải thức cả đêm để biên soạn.
_Quyên đã biết trước rồi mà… Quyên chỉ thử Duy thôi, Duy quả là người tốt như mọi người đồn. Chẳng bù với con nhỏ điên kia!! – nói tới đây, Quyên liếc sang nó – thôi, Quyên ko buồn đâu. Quyên thực sự rất thích Duy nhưng Quyên cũng biết nhan sắc của mình mà. Quyên đi nha, từ nay ko làm phiền Duy nữa. Có gì khó khăn cứ nhờ Quyên, Quyên sẽ giúp đỡ hết mình…
Nói xong, cô bạn ú ù đứng dậy bỏ đi. Duy nhìn theo bằng con mắt hối lỗi. Giá mà Duy nói thẳng ra ngay từ đầu có phải tốt hơn ko chứ?? Tất cả là do sự lập lờ ko quyết đoán của Duy, từ nay phải dứt khoát hơn trong mọi chuyện mới được.
Trong khi đó ở một góc cănteen, có 2 kẻ đang cãi nhau. Vâng, ko ai khác đó chính là Kì và Duyên. Hai anh em nhà này đã theo dõi bên kia mấy ngày nay và cá với nhau về kết quả. Duyên đã thắng, nhưng Kì thì lại phủ nhận cho rằng phần thắng thuộc về mình. Hết biết…
Thời gian trôi qua nhanh thật, hôm nay đã là thứ 7 rồi… thứ 7, có nghĩa là chỉ ngày mai nữa thôi, dì Trinh đã chính thức trở thành mẹ kế của nó. Nó ko muốn như vậy. Mấy ngày cuối tuần nay, nó vì quá bận giải vây cho Duy mà ko để ý tới đám cưới của ba và dì Trinh. Nói gì thì nói, nó ko phản đối việc ba nó đi thêm bước nữa, vì dù sao ba mẹ nó cũng đã li hôn. Nhưng nó ko đồng ý đám cưới này là vì ba mẹ nó mới chỉ li hôn có một tuần thôi mà ba đã nhanh chóng tiến thêm bước nữa… điều đó thật vô lí, thật bất công cho mẹ của nó. Ko biết từ khi nào nó trở nên quan tâm mẹ quá mức như thế…
Sáng sớm nó đã ra khỏi nhà vì ko muốn nhìn thấy sự chuẩn bị của hai người đó, trong khi mẹ nó đang đau lòng thì ba lại nhẫn tâm ở đây chuẩn bị đám cưới cùng người đàn bà khác, dù thế nào nó cũng ko thể chấp nhận được.
Duy đã đứng chờ nó trước cổng từ khi nào, nhìn thấy vẻ mặt u ám của nó, Duy định chào mà ko thể cất tiếng được. Vậy nên nó phải lên tiếng trước
_Ngày mai là đám cưới ba tao!! Buồn cười quá đúng ko, già rồi mà còn…
_Mày thông cảm đi. Rồi mẹ của mày cũng sẽ đi bước nữa, rồi mày cũng sẽ lấy chồng, ba mày phải có một chỗ để an hưởng tuổi già chứ??
_Mày lo hơi xa quá rồi nha!! – nó nheo mắt – ko phải là tao ko đồng ý, mà là tao nghĩ còn quá sớm. Mới li hôn có một tuần thôi mà!!
_Xời, mày cứ lo ba cái chuyện nhảm nhí ko hà!! Chuẩn bị thi học kì I đó, lo mà phấn đấu đi!!!
_Lại lo xa nữa kìa!!
Nó nhún vai, đơn giản chỉ vì nó biết rằng dù ko học bài nó cũng sẽ làm được. Bạn bè của nó trong phòng thi hầu