
“Trời ơi, chuyện này sến quá à!! Chết mất, amen!!” – nó thầm nghĩ.
Uyên thì thong thả ăn và cố gắng nghe ngóng câu chuyện. Đây sẽ là một đề tài hấp dẫn cho bài báo tường sắp tới đây. (Uyên phụ trách viết báo tường cho lớp mà)
_Duy… bạn bênh vực bảo vệ mình! Bạn thích mình rồi đúng ko??
_Az…
Duy sặc cơm lên tới mũi khi nghe câu hỏi vô zuyên mất nết của cô bạn mập ú kia. Nó thì bực mình chịu ko nổi, ko hiểu sao lại có loại con gái trắng trợn đến mức này.
Khi nó định lên tiếng sỉ vả con heo mập này thì Uyên đã nhanh tay bịt miệng nó lại. Nó nhìn Uyên bằng con mắt bực bội. Nhưng Uyên ko sợ, cô lắc đầu và nói nhỏ với nó
_Dù là bạn thân nhưng cũng có những chuyện mày ko thể xen vô đâu!!
Cô bạn mập ú nặng nề lê cái thân voi của mình đi chỗ khác trả lại ko gian bình lặng cho Duy có thể thanh thản mà ăn cơm (az).
Còn Duy thì ko cần nói cũng biết, cậu ngồi chết trân một chỗ như tượng đá. Az, ko ngờ thái độ của cậu lúc nãy lại làm cho con mập đó hiểu lầm. Phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây?? Ôi trời ơi, đời Duy sao lại vướng phải cái của nợ, sao quả tạ nặng đến vậy chứ??? Bất công, thật là bất công quá…
Ngồi trong lớp học mà hồn Duy cứ phiêu bạt lên tận thiên đình. Ko biết có gặp được vị thần tiên nào chỉ bảo ko mà giờ ra về mặt Duy hớn hở lắm. Và sự thực là… Duy chả có cách nào hết. Nhưng ko sao, Duy vẫn còn một hi vọng là nó. Ý kiến của nó sẽ làm cho Duy thoát khỏi con heo mập kia…
_Mày lại muốn tao bày chiêu?? – nó nhăn nhó – Vậy sao lúc ra chơi ko chịu làm theo cách của tao??
_Thôi mà, tại lúc đó tao ngu tao đần được chưa?? Giờ làm ơn chỉ cách cho tao đi!!
_Ko…
_Đi mà, please!! – kèm theo đôi mắt cún con.
_Az, thôi đi, nổi sẩy hết rồi nè!! Muốn tao giúp chứ gì?? Được thôi, nhưng tao ko giúp chùa đâu!! – nó nhăn răng cười.
_Hả?? Thôi mà, bạn bè mà mày lấy tiền công hả???
_Ko, tao ko lấy tiền. Điều kiện của tao rất đơn giản như đang giỡn, như thường lệ thôi, giải câu đố!!
_Az, lại nữa. Mà thôi, mày cứ ra đi!!
_Ok, nghe nhá!! Câu này rất dễ: “Cá heo và cá voi có điểm nào giống nhau??”. Cẩn thận nha, cơ hội trả lời chỉ có 1 lần thôi!!
_Hả?? Ờ thì… chúng thông minh như nhau!!
_Sai rồi!! Là vì cái tên, tên của chúng chỉ 2 con vật mập ú ù!! Há há…
Az, Duy suýt thì té ngửa vì câu trả lời và giọng cười kèm theo của nó. Cậu nhăn nhó mặt mày như khỉ ăn ớt. Lát sau, cậu giận dỗi đáp, dường như tính con nít đã trở về
_Mày đi ra hốc bờ tó ở đi, ko làm bạn với mày nữa!!
_Ớ… vậy mà nói là trở về con người thật, ai ngờ vẫn còn con nít quá!! Thôi được rồi, tao sợ mày lun á, nghe cách nha!!
Nó thủ thỉ thù thì vào tai Duy cái gì đó mà thấy cậu vui vẻ phấn chấn hẳn lên. Ko cần nói cũng biết lần này chắc chắn là kế hay rồi.
Sáng hôm sau, Duy sang nhà nó sớm hơn mấy hôm trước. Vừa thấy nó ló mặt ra cổng là Duy đã hỏi
_Mày viết chưa??
_Ok, xong hết rồi!! Giờ mày đưa tận tay con mọi mập đó và làm vẻ mặt ngầu lên!! Làm thử tao coi!!
Duy theo lời nó, vẻ mặt dần trở nên hung dữ hơn, nhưng nó ko ưng ý bèn gõ đầu Duy cái cốp, miệng thì la hét om sòm
_Đần đần đại ka, diễn kiểu đó tới tết công-gô mới lừa được con mọi mập đó!! Nội tâm cũng phải thay đổi lun, diễn cho nhập vai vô… Đố kị lên, dữ dằn lên, hung tợn lên, gian xảo lên, làm như sắp ăn tươi nuốt sống tao coi.
Duy khổ sở làm theo lời nó. Hiz, gương mặt Duy từ nhỏ tới lớn hiền lành nhân hậu, giờ biểu Duy phải diễn vai ác sao mà Duy diễn được chứ??
Nó vẫn ko vừa ý, tiếp tục gõ đầu Duy mà miệng thì vẫn cứ la hét ko ngừng
_Ghê gớm hơn nữa, diễn từ trong tâm kìa. Cứ nghĩ tao như là kẻ thù của ba ****** đó!!
Có vẻ như những cái gõ của nó có tác dụng, vẻ mặt của Duy bây giờ chỉ kém vua quỷ một bậc thôi. Nhưng nó lại thét lên
_Mày muốn chết hả thằng quỷ sống, thái độ này là sao hả?? Mày căm, mày hận tao lắm hả?
_Az, mày điên hả Linh?? Chính mày biểu tao làm vậy còn gì???
_Ờ há, tao quên. Hớ hớ, vậy là được rồi, cứ vậy mà diễn trước công chúng nhá!!
…
Giờ ra chơi, tại cănteen trường Nguyễn Viết Xuân…
Nó và Duy vẫn ngồi ở chiếc bàn thường ngày, và gần đây có thêm Uyên ngồi chung nữa. Vẻ mặt của Duy từ đầu giờ tới giờ cứ như là bị đập hội đồng vậy, dữ dằn và gian xảo (hiz).
Cô bạn mập lại tới chỗ Duy. Ko nói ko rằng, Duy móc trong túi áo ra một mẩu giấy và đưa cho Quyên. Tất nhiên là cô bạn ú ù này mừng rơn, vội ngồi xuống ghế (ghế muốn sập), đặt khay cơm lên bàn (bàn muốn gãy) và mở tờ giấy ra đọc.
“Thân heo vừa béo lại vừa ù
Bảy nổi ba chìm với nước lu
Chết đuối quẫy chân không ai cứu
Đứa nào mà cứu, đứa ấy ngu!!”
Ko như dự đoán ban đầu của nó, cô bạn ko những ko tức giận mà còn vui vẻ cười tươi, nói
_Cảm ơn Duy, bạn quan tâm mình lắm đúng ko??
Nói xong, ko đợi cho