XtGem Forum catalog
Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210441

Bình chọn: 9.00/10/1044 lượt.

ìm lại tất cả. Có ổn không? Nếu
như phá vỡ cuộc sống yên ổn này, nó liệu có ổn không?

- Cậu
nghĩ thật kĩ đi. Nếu tìm lại tất cả, cậu sẽ phải đối mặt.

Kiệt
trầm giọng nói. Thực lòng, cậu không mong nó nhớ lại. Tình cảm trong hơn một năm
qua cậu vun đắp, giờ mới có chút tiến triển. Nó nhớ lại tất cả, liệu có phải, sẽ
để trái tim mình mãi mãi hướng về người đó?

- Tớ
biết, tớ đã chuẩn bị tinh thần rồi. Quá khứ không tốt đẹp, tớ sẽ học cách chấp
nhận và vùi chôn nó. Coi như đó là một lần giông tố để tớ trưởng thành hơn.

- Thôi
được! Tùy em!

Mình
lúc này mới lên tiếng. Anh nở nụ cười nhẹ nhàng, xoa đầu nó:

- Cô
bé ngốc! Em kiên quyết như vậy, thầy cũng không muốn nói nhiều nữa. Chỉ là, em
nên chuẩn bị tinh thần. Quá khứ của em không phải là quá mức bi thương, nhưng
nó cũng không ít đau khổ. Cố lên, vượt qua được, em sẽ trưởng thành hơn.

- Cảm
ơn thầy!

Nó gật
đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng. Minh vẫn luôn là người ủng hộ nó. Nó thực sự rất cảm
kích anh, cũng thực sự có tình cảm với anh, nhưng dù sao, đó cũng chỉ là một thứ
tình cảm giống như em gái đối với anh trai, không có gì khác.

My và
Kiệt cũng không khuyên can nữa, chỉ nhẹ nhàng động viên, cổ vũ tinh thần cho
nó. Nó biết, có lẽ quá khứ đã ngủ quên sẽ một lần nữa thức dậy, cứa vào trái
tim nó một nhát dao, sát muối vào vết thương còn chưa lành. Nhưng nó chấp nhận.
ứ coi như, tất cả là một bài học cuộc đời cho chính nó, cho một đứa con gái
chưa hiểu hết sự đời.

* * *

- Oáp!


ngáp dài, mệt mỏi gục đầu xuống bàn, đôi mắt lim dim mơ màng muốn chìm vào giấc
ngủ. Thực tình, mệt muốn chết đi được! Nó ghét nhất mấy cái buổi học chiều này.
Chết tiệt! Trưa còn chẳng kịp ngủ tí nào, giờ đến nghe mấy bài toán khô khan,
thực chỉ muốn gục luôn xuống bàn mà ngủ, nhưng nó cũng có phần e dè ông thầy
trên bảng, nên chỉ dám gục trong chốc lát, rồi cố lấy sức mà gượng dậy.

- À!
Xin lỗi các em! Chúng ta dừng bài giảng một lát! Thầy muốn giới thiệu với các
em, hôm nay chúng ta có một bạn mới.

Thầy
giáo sau khi nói chuyện gì đó với một cô giáo đứng bên ngoài thì quay lại, mỉm
cười nói với học sinh trong lớp. Sau đó hướng ra ngoài lớp, ra hiệu cho học
sinh đang đứng ngoài đó vào trong.

- Oa!
Xinh quá!

- Dễ
thương thật!

- Nhìn
qua còn tưởng thiên sứ giáng trần kìa!

- ...

Lũ bạn
trong lớp nhao nhao lên bàn tán. Tiếng ồn dần kéo nó ra khỏi cơn buồn ngủ. Nó dụi
dụi mắt, nhìn lên bảng. Đứng trên đó là một cô bạn gương mặt thanh tú, các đường
nét xinh đẹp tuyệt mĩ, mái tóc nâu uốn hơi xoăn được cố định bằng một chiếc bờm
trắng đính bông hoa lụa phớt hồng, chiếc váy trắng có chít eo, xòe rộng, lớp vải
voan bên ngoài bao bọc lấy lớp vải trắng bên trong, bồng bềnh mềm mại theo từng
chuyển động của cô bạn. Xung quanh cô gái, ánh mặt trời từ ngoài cửa lớp chiếu
rọi vào, tọa thành một đường viền sáng rực theo từng đường nét cơ thể. Nhìn như
vậy, quả thực giống như một thiên sứ. Nhưng điều khiến nó quan tâm không phải
là gương mặt và vẻ ngoài thoát tục đó, mà chính là, nét quen thuộc của cô bạn
này. Người này, chính là cô gái trong bữa tiệc ngày hôm qua, cô gái đã lãnh trọn
một cái tát của My. Đố còn có thể là ai khác ngoài Nhiên?

- À ờm!
Hình như lớp không còn bàn nào trống cả. Vậy... em ngồi chung với một bạn nào
đó nhé!

Thầy
giáo nhìn quanh lớp rồi quay lại bảo Nhiên. Nhiên gật nhẹ đầu, nhìn xung quanh
rồi dừng lại, đưa tay chỉ về bàn nó.

- Em
muốn ngồi cạnh bạn ấy!

- Ừ được!
Du, em để bạn ngồi đó nhé!

- Dạ!

Nó vẫn
còn đang bất ngờ vì sự xuất hiện của Nhiên, nghe thầy hỏi vội vàng bừng tỉnh.
Nhiên mỉm cười, xách chiếc cặp tiến đến bên cạnh nó, đặt cặp xuống bàn.

- Sao
cậu lại...

- Tôi đã
nói rồi. - Nhiên nháy mắt. - Tối sẽ giúp cậu... tìm lại quá khứ!

- Thế
nào?

- Vẫn
không có ấn tượng gì!


chán nản lắc đầu. Từ sáng đến giờ, Nhiên và nó đã đi gần hết cái công viên này,
nhưng tại sao vẫn không hề gợi ra trong lòng nó một chút hình ảnh gì cả. Nhiên
có vẻ cũng mệt mỏi, ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh vườn hoa, thở dài một tiếng:

- Nơi
này chẳng lẽ cậu lại không có một chút ấn tượng nào!


nhìn quanh, cố gắng nhìn thật kĩ ọi nơi, cố gắng vẽ ra trong lòng một chút hình
ảnh của quá khứ, nhưng dường như không thể. Nhiên tiếp tục:

- Đây
là nơi cậu và cậu ấy thường đến.

Trong
lòng nó có chút trấn động. Nó biết, người mà nhiên vừa nhắc đến là ai. "Cậy
ấy" có lẽ chính là người mang cái tên Hoàng Thiên Lâm, cái tên mà mỗi lần
nghe thấy, nó đều không kiềm chế nổi sự run rẩy trong trái tim mình. Nhiên dường
như đọc được suy nghĩ trong lòng nó, mỉm cười, nghiêng đầu về phía nó, hỏi:

- Đang
nghĩ về cậu ấy?

- Về
ai cơ? - Nó vờ ngây ngổ, hỏi lại, nhưng sắc mặt vẫn có phần bối rối.

- Xem
ra trong trái tim cậu vẫn luôn có cậu ấy. - Nhiên cười, đôi mắt ánh lên chút niềm
vui. - Vậy thì cũng