
n tâm hơn. Bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh. Rộng
quá! Biết vị trí ban công ở chỗ nào?
- Cậu
đang đứng ở đâu?
- Chỗ
cầu thang.
- Vậy
cậu đi thẳng, đến cuối hành lang thì rẽ trái, đi thẳng tiếp là đến.
- Được!
Cảm ơn cậu!
Nó vội
cúp máy. Đôi chân bé nhỏ đã mỏi nhừ nhưng vẫn cố sức chạy theo chỉ dẫn của
Nhiên. Cuối cùng cũng đến nơi. Ngoài ban công là hai bóng người, một chàng trai
và một cô gái. Cả hai đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ. Nó mừng rỡ, vội vã chạy tới.
Mùi rượu nồng nặc trong không khí khiến nó phải cau mày.
- Anh
uống không ít rượu nhỉ?
Chàng
trai giật mình, vội vã quay đầu lại:
- Du?
- Anh
có bị điên không hả? Vì sao lại muốn chết?
Gương
mặt nó đột nhiên trở nên giận dữ. Giọng nói không kìm được, cao vút lên. Hắn im
lặng hồi lâu. Đôi mắt cụp xuống, ưu thương.
- Anh
chỉ cần em tha thứ cho anh.
- Nếu
anh chết rồi thì tha thứ cho anh còn có tác dụng gì?
- Anh
không quan tâm nhiều như vậy!
Hắn lắc
đầu, buồn bã nói. Cảm xúc trong lòng nó lại trào dâng. Nơi khóe mắt đã cảm thấy
có chút ấm nóng. Sóng mũi bắt đầu cay. Giọng nói nghẹn ngào cất lên:
- Tại
sao anh ích kỉ như vậy? Anh chết đâu phải chỉ có mình anh đau. Anh không nghĩ tới
những người khác sao? Cha mẹ anh, bạn bè anh, và còn cả... em nữa...
Hắn ngạc
nhiên ngẩng đầu, lại thấy đầu có hơi cúi xuống, đôi má có chút hồng lên.
-
Em... vừa nói gì?
Hắn
nhìn nó chăm chú, chờ đợi. Nó đột nhiên nhào tới. Đôi tay vòng qua cổ hắn, đầu
gục trên đôi vai hắn:
- Xin
anh đấy, đừng bỏ em! Em sai rồi, em không đúng, em không nên cố chấp như vậy.
Em không nên làm tổn thương anh như vậy. Anh có muốn mắng, muốn trách cứ gì em
thì cứ làm đi. Nhưng anh đừng đi. Anh là thế giới của em. Nếu anh ra đi, thế giới
sụp đổ, em còn biết sống như thế nào? Xin anh đừng dễ dàng bỏ cuộc như vậy, có
được không? Xin anh đừng bỏ rơi em... mà...
Những
giọt nước mắt lại một lần nữa đua nhau lăn xuống. Những tiếng nấc nghẹn ngào
vang lên. Hắn đưa tay ôm chặt lấy nó, nụ cười hiện lên trên gương mặt, một nụ
cười rạng rỡ, nụ cười đã đánh mất từ rất lâu rồi.
- Em
tha thứ cho anh?
- Em
tha thứ... em tha thứ tất cả!
Nó
càng ôm chặt hắn hơn. Đôi môi anh đào vẽ nên nụ cười ngọt ngào. Giờ phút này, mọi
đau thương đã hoàn toàn xóa bỏ. Hạnh phúc một lần nữa trở về với hai con người
đã phải nếm trả quá nhiều đau thương của ái tình.
Hắn nắm
bở vai nó, đẩy nó ra, dịu dàng dùng đôi bàn tay mình lau đi nước mắt trên gương
mặt nó.
- Đừng
khóc nữa, không phải mọi chuyện qua rồi sao?
- Ừm!
Nó gật
mạnh đầu, cố gắng lau đi nước mắt. Hắn cười nhẹ, lấy khăn giấy trên bàn đưa cho
nó.
- Anh
thực sự không dám tin khoảnh khắc này lại đến sớm như thế!
Đôi mắt
tràn ngập nhu tình nhìn nó. Nó đỏ mặt, xấu hổ cúi xuống.
- Khoảnh
khắc gì?
- Khoảnh
khắc em nói tha thứ cho anh?
Nó mỉm
cười, đầu lại tựa lên vai hắn, nhẹ nhàng nói:
- Em
yêu anh, nên không thể nào hận anh được nữa. Em đã suy nghĩ rất nhiều, cuối
cùng em phát hiện ra, em vẫn không thể quên anh. Quá khứ coi như là một lần
sóng gió làm thắt chặt thêm tình cảm của chúng ta. Nó chỉ có thể khiến tình yêu
của chúng ta thêm sâu đậm, không thể chia lìa đôi ta.
- Đúng
thế! Chúng ta mãi mãi không chia lìa!
Hắn nắm
lấy bờ vai nó, trên môi không kìm nổi nụ cười hạnh phúc.
Nhiên
đứng cạnh cửa ban công, chứng kiến một màn này, liền nở nụ cười mãn nguyện. Ổn
rồi, sóng gió cũng đã qua đi. Hai người đã phải chịu quá nhiều đau thương, cuối
cùng cũng có thể trở lại. Nhỏ cũng cảm thấy nhẹ lòng.
- Tổng
giám...
Ella định
lên tiếng gọi, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt, lập tức im bặt. Trái tim
đột nhiên có một cảm giác đau đớn tột cùng. Nhiên quay đầu, lườm cô ta một ái,
giọng nói răn đe:
- Có
việc gì? Nếu không quan trọng thì mau lui ra!
- Dạ!
Ella vội
vã quay đi. Nhưng đôi mắt vẫn cố nhìn vào hai người ngồi trên ban công, ghen tị
có, hận ý cũng có, mà lại cũng có một chút gì đó đau khổ. Một giọt nước mắt lăn
xuống, Ela vội vàng lau đi. Tình yêu này, mãi mãi chỉ có thể lặng thầm thôi sao?
- A,
lúc nãy đi vội quá, chắc đã làm mọi người lo lắng. Em nên quay về...
Nó
giãy khỏi vòng tay hắn, mặt đỏ bừng nói khẽ. Hắn cười dịu dàng, nhấc tay ra khỏi
bờ vai nó, nói:
- Anh
đưa em về!
-
Không! Không cần đâu!
Đôi lông
mày cảu hắn hơi cau lại. Nó thấy vậy liền lí nhí:
- Em
nghĩ có một số chuyện riêng cần nói cho rõ.
Hắn
nhăn trán, giọng suy đoán:
- Em
muốn nói về... Kiệt?
Nó gật
gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ lẫn chua xót. Hắn thở dài một tiếng.
- Vậy
có cần anh đi cùng em không?
-
Không cần đâu! Em muốn nói chuyện một mình với cậu ấy.
- Vậy...
anh đưa em về đó, sau đó anh lánh đi là được.
Vừa mới
làm hòa được mấy p