
ậu
ta phải không?
My
nhìn thấy nét phân vân trên gương mặt nó, liền nhẹ giọng hỏi. Nó nhìn My rồi cụp
mắt xuống, gật đầu.
- Nghe
đi! Cậu ta là quá khứ của mày. Quên không được thì chỉ còn cách đối mặt thôi!
Nó thở
dài một tiếng. Đúng thế! Tất cả đã chấm dứt. Nó cũng không phải là người sai, tại
sao lại không dám đối mặt cơ chứ? Ngón tay đặt trên bàn phím điện thoại lập tức
không chần chừ, nhấn nút nghe.
- Có
chuyện gì không?
"Tối
mai em rảnh không?"
Hắn dường
như không để tâm tới sự lạnh lùng trong lời nói của nó, cười hỏi. Hóa ra nó vẫn
dùng số máy này. Hắn cứ nghĩ nó đã đổi số. Gọi đến cũng chỉ là để thử chút xem
sao, không ngờ nó vẫn chưa đổi.
Nó khẽ
cau mày, cũng đoán ra ý của hắn, nhưng vẫn trả lời:
- Có,
anh có việc gì sao?
- Ừm...
anh... có thể... mời em ăn tối chứ?
Nó im
lặng, trong lòng đang thầm suy nghĩ, nên nhận lời hay là không. Nếu không đi,
như vậy chính là nó đang trốn tránh. Tình cảm, vốn dĩ là thứ càng trốn tránh
càng bám sâu. Vậy thì, tốt nhất, gặp một lần, nói rõ ràng tất cả.
- Được!
Vậy mai gặp ở đâu?
- Em ở
nhà, anh tới đón em!
- Được!
Nó
nhanh tay cúp máy. Chết tiệt! Tại sao mỗi lần nghe thấy giọng nói của hắn, trái
tim của nó lại không chịu ngủ yên?
- Thế
nào? - Vừa thấy nó cúp điện thoại, My lập tức hỏi.
- Anh
ta hẹn gặp. - Nó thở dài, đáp.
- Vậy
cũng tốt! Mày gặp hắn nói cho rõ ràng đi. Từ này về sau cũng bớt nhiều chuyện
phức tạp.
- Ừ!
Trốn tránh mãi cũng không phải là cách.
My gật
đầu, hoàn toàn đồng tình với ý của nó. Đôi khi, đối mặt mới là cách tốt nhất để
chấm dứt tất cả.
* * *
'Tít
tít". Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên hai hồi. Nó với tay, mở tin
nhắn. Một dòng chữ hiện lên trên màn hình: "Tối nay em rảnh không?".
Là Kiệt. Nó thở dài, nhanh tay nhắn lại: "Xin lỗi, tối nay em có chút chuyện!".
Thật sự,
nói dối Kiệt thế này, trong lòng nó cũng cảm thấy không thoải mái. Nhưng lại
không thể nói thật. Nếu nói với Kiệt, nó đi gặp hắn, chắc chắn cậu sẽ không vui.
"Tít
tít". Tin nhắn từ Kiệt lại tới: "Ừ, vậy thôi! Anh định rủ em lát đi
xem phim. Nhưng em bận thì thôi vậy. Để khi khác cũng được ^^!"
Tâm trạng
nó càng nặng nề. Không ngờ Kiệt dễ dàng tin tưởng nó đến vậy, không có chút
nghi ngờ. Nhưng mà nó cũng không có làm cái gì sai trái. Cùng lắm chỉ có thể
coi là hai người bạn lâu ngày xa cách, gặp mặt nhau một chút mà thôi.
"Vì
sao đó... xa mãi xa rồi...
Em cố
với nhưng không gian kia chia xa cách dần
Và khi
một lúc đêm buông xuống phía trước cao riêng một mình anh chờ..."
- Alo!
- Em
chuẩn bị xong chưa? Ra ngoài đi! Anh đang ở trước cửa nhà em! - Giọng hắn trầm ấm
vang lên trong điện thoại.
- Được
rồi, tôi ra đây!
Cúp
máy, nó xỏ chân vào đôi giầy cao gót, vớ lấy chiếc túi xách trên bàn, đi ra
phía ngoài.
Đón nó
là nụ cười ấm áp, mang sự yêu thương vô hạn của hắn. Nhưng nó chỉ lạnh nhạt
nhìn, ngồi vào bên trong xe.
-
Chúng ta đi!
Hắn
không nói gì, lặng lẽ cho xe rời khỏi cổng nhà nó. Trong đôi mắt hiện lên một
tia ưu thương, nhưng trong xe khá tối, nó không nhìn thấy. Mà có lẽ dù có ánh
sáng đi chăng nữa, nó cũng sẽ không để tâm mà nhìn.
* * *
- Em
ăn gì?
Hắn đẩy
quyển thực đơn về phía nó. Nó đón lấy, lật lật vài trang, gọi bừa vài ba món,
cũng không để ý lắm là món gì.
- Hôm
nay anh hẹn gặp em là có chuyện gì?
-
Chúng ta ăn trước đã, có gì từ từ nói. - Hắn nở một nụ cười ôn hòa.
- Xin
lỗi, em không có nhã hứng như vậy. Hôm nay đến vốn là muốn nói rõ ràng mọi chuyện
với anh.
- Bao
nhiêu lâu rồi mới gặp lại, em tại sao cứ phải lạnh lùng tuyệt tình như vậy?
Gương
mặt hắn hiện lên một tia cười khổ. Nó quay mặt đi, cố không nhìn vào đôi mắt u
buồn ấy, giọng nói cố giữ lấy vẻ lãnh đạm.
- Em
không thể làm khác được. Thương tổn anh gây ra khiến em với anh không thể như
trước đây. Anh chẳng lẽ vẫn còn không hiểu?
- Vậy
là... em vẫn không chịu tha thứ cho anh?
Hắn trầm
mặc một hồi rồi chậm rãi lên tiếng. Đôi mắt nâu đau thương xoáy sâu vào trái
tim nó. Một cảm giác khó thở hợt dâng lên. Nó vội vã rời ánh mắt, không dám đối
diện cùng đôi mắt đó.
- Em
chưa bao giờ tha thứ, và vĩnh viễn không thể tha thứ.
- Vậy
em muốn anh phải làm như thế nào?
- Anh
không cần làm gì cả! Chỉ cần buông tha cho cuộc sống của em thôi!
-
Chúng ta không thể trở lại?
-
Không thể!
Nước mắt
nó lại không tự chủ mà rơi xuống. Nó đã từng tự hứa với lòng, sẽ không khóc vì
hắn, nhưng cuối cùng vẫn không làm được, không thể làm được. Vì sao người con
trai này luôn dễ dàng phá tan lớp vỏ băng giá nó đã cố tình dựng nên. Tại sao
hình bóng hắn lại khắc sâu đến thế?
- Anh
sẽ làm tất cả những gì có thể, chỉ cần em tha thứ cho anh. Dù có là lên núi đao
xuống biể