
qua thái độ cũng đủ biết rằng
đây là một người phụ nữ rất thương con và cũng có điều gì đó bí ẩn….
Nói chuyện một hồi lâu, Nim mới nhớ ra rằng mình vẫn chưa làm xong việc mà Devil giao. Cô bé mở chiếc cặp xách ra rồi lấy cái hộp gỗ và đưa cho bác Thoại Mỹ.
( Thằng bé đã giữ đúng lời hứa!) – người phụ nữ mỉm cười mãn nguyện.
Thật lòng Nim rất tò mò về cái hộp này. Chắc chắn phải là cái gì đó quan trọng thì Devil mới cất giữ cẩn thận như thế!
( Chắc con tò mò lắm phải không? Nhưng chưa đến lúc con được biết về bí mật này…Một thời gian nữa, tự con sẽ tìm được đáp án!) – Bác Thoại Mỹ
đặt chiếc hộp xuống bàn rồi nhìn Nim an ủi.
Nim gật đầu tỏ ý hiểu rồi đưa mắt nhìn quanh, ảnh Devil hình như tràn
ngập không gian trong phòng. Mà trông cậu ta lúc còn bé nhìn đáng yêu
cực kì, lại rất mập mạp như không cao lớn và rắn rỏi như bây giờ. Nim
xin phép bác Mỹ lại gần những khung ảnh để xem kỹ hơn…
( Đây là ảnh lúc nó mới sinh…Thật may là ông trời không nỡ cướp đi sinh mạng nó nên mới cho Devil sống sót sau ca mỗ…Nếu không nó đã chết từ
trong bụng mẹ rồi!)
Nim lặng người….
( Lúc ta mang thai Devil là lúc cuộc sống ta khốn đốn nhất, ta bị chính ông chồng của mình cho người truy đuổi và giết hại. Nghe qua thì thật
buồn cười phải không?)
Cô bé tròn mắt ngỡ ngàng…
( Vì đơn giản, Devil không phải là con trai của Thái Chấn Song – chủ tập đoàn Russ!)
Thái
Chấn Song????? Cái tên này dội vào đầu Nim những mảng kí ức lệch lạc mà cô bé không tài nào có thể nhận ra được! Chỉ biết là nó rất rất quen….
Nhưng điều khiến Nim ngạc nhiên hơn chính là việc Devil không mang dòng máu họ Thái trong người, vậy mà vẫn được kế thừa gia sản của tập đoàn
Russ. Bao nhiêu thắc mắc cứ xoay vòng cô bé…
( Ồ! Chắc con đang tự hỏi tại sao biết không phải là con trai mình mà
ông ta vẫn nuôi nó rồi để lại toàn bộ gia sản cho nó phải không? )
Nim thoáng bàng hoàng, người phụ nữ hình như có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác thì phải????
( Ta giao tiếp với người đời bằng suy nghĩ và nét mặt chứ không phải
bằng ngôn ngữ, vì thế con đừng thắc mắc làm gì!) – và bác ta mỉm cười
đầy tự tin.
( Tuy Devil không phải là con ông ta, nhưng khi nó đã được sinh ra thì
Chấn Song bắt buộc phải thừa nhận để không bị lời nguyền của dòng họ xử tội. Đó là một lời nguyền rất cay nghiệt và ác độc, nhưng chính lời
nguyền này đã trở thành tấm khiên che chở cho tính mạng con trai ta.
Nhưng đó không chỉ là lý do duy nhất, nguyên nhân chính khiến ông ta
không thể giết Devil là….)
Người phụ nữ đột ngột dừng lại, hướng thẳng vào mắt Nim hồi lâu…Cái nhìn xoáy sâu vào tâm can con người, Nim bắt đầu toát mồ hôi hột… Đây không thể nào là một phụ nữ đơn giản…
Và bỗng nhiên bà ta nở một nụ cười, nhưng cũng không hẳn là cười, chỉ nhoẻn miệng…
( Vì ông ấy yêu ta! Tình yêu có những sự ràng buộc nhất định mà không kẻ nào có thể chối bỏ được!)
Nim ngẩn người nghe từng lời nói của bác ấy, hình ảnh người phụ nữ hiền lành lúc đầu gặp gỡ đã dần dần biến thành một người phụ nữ sắc sảo,
thông minh, pha chút bí hiểm. Càng lúc Nim càng không hiểu nỗi bác Thoại Mỹ… Cứ như rằng bác ta muốn điều khiển con người thông qua ánh mắt và cử chỉ vậy!
( Hôm nay nói chừng này thôi, tối rồi, con nên về bệnh viện chăm sóc
thằng nhỏ dùm ta! Hơn 10 năm nay, cái tên Thoại Mỹ đã trở thành dĩ vãng trong tầng lớp thượng lưu rồi. Đây chưa phải là thời điểm để ta xuất
hiện trở lại. Vì thế người mẹ này không thể ở bên cạnh đứa con thân yêu của mình. Con hiểu chứ?)
Nim suy nghĩ một lát rồi gật nhẹ đầu.
Mẹ Devil tiễn cô bé ra cổng, trước khi rời khỏi nhà, Nim chợt nhớ ra mình phải làm một chuyện gì đó…
( Bác ơi! Con muốn xin bác một chuyện!) – Cô bé quay lại nhìn bác Thoại Mỹ với ánh mắt tha thiết.
Bác Thoại Mỹ nghiêng nhẹ đầu…
( Bác có thể cho con….xin một tấm ảnh của Devil không ạ?) – Nim hơi ngượng ngùng.
Như hiểu ra chuyện gì, mẹ Devil bật cười. Bà nắm chặt tay cô bé…
( Đừng lưu kí ức qua những bức ảnh, hãy ghi nhớ bằng cái đầu và cả trái tim, ảnh thì cũng có lúc bị hư hỏng, nhưng cái đầu và trái tim chỉ
ngừng hoạt động khi ta đã chết đi mà thôi! Con hiểu ý ta chứ???)
Và rồi bà ấy đưa hai tay ôm Nim, một cái ôm nhẹ nhưng ấm áp….
……………………………….
Lúc ngồi trên xe rồi, đầu óc Nim vẫn còn lơ lửng với những câu nói của
mẹ Devil. Nhưng dù sao đi nữa cô bé vẫn phát hiện ra một điều: Là rằng, bà ấy cũng rất thương mình!
Chiếc xe màu đen tuyền đưa Nim trở lại bệnh viện. Quản gia bảo có việc phải đi nên để Nim lên phòng bệnh một mình.
Trời đã về chiều, mặt trời đã lặn dần sau mấy hàng núi xa để nhường chỗ cho màn đêm đen kịt. Nim bước từng bước trên cầu thang bệnh viện, cũng có thang máy để đi nhưng hiếm khi cô bé sử dụng đến phương tiện hiện
đại này, bởi theo Nim thì thang máy cực đúng với hai chữ “ hại điện”!
Cái lần bị nhốt trong thang máy