Duck hunt
Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324120

Bình chọn: 7.00/10/412 lượt.

vận động viên nữ. Mạnh Bảo thì kè luôn mấy anh chàng to béo đội võ mà Thanh Linh lãnh đạo.

“Cạn ly nào mấy anh chàng đáng yêu!”

“Mạnh Bảo, anh giỏi quá. Anh thắng được Linh là điều không tưởng đấy.” – Mấy anh chàng thi nhau tung hô Mạnh Bảo.

“Có gì đâu, mà một cô gái mà các anh không chọi được à?”

“Làm sao chúng tôi chọi được! Vì cô ấy mạnh quá nên mới được làm đội trưởng đó.”

Mạnh Bảo đặt ly rượu xuống:

“Kể cho tôi nghe về cô ấy tí đi!”

“Ôi cô gái xinh đẹp mà lạnh như băng ấy có kể với chúng tôi nghe cái gì
đâu. Chỉ biết cô ấy là một võ sĩ nổi tiếng khắp đảo này, và cũng được
những người trong môn võ thuật biết đến nhiều. Giải võ thuật đến với cô
ấy nhiều không đếm xuể, mà năm nay mới 18 tuổi thôi đấy. Cô ấy thạo tất
cả các loại võ, năm nay cô ấy đăng ký thi Karate chứ mấy năm trước mỗi
năm đều thi một thứ. Taekwondo, Wushu, Judo,…cô ấy đều đỉnh, giờ cô ấy
đang học võ cổ truyền Việt Nam mà sau một tháng đã “lên cấp” rồi, lúc
nào cô ấy cũng đeo đai đỏ sất.”

Mạnh Bảo tí nữa thì ngã ngửa. Cái cô Thanh Linh này lợi hại gớm!

“Tôi chắc cô ấy phải yêu võ lắm!” – Mấy anh chàng tiếp tục ba hoa.

“Kẻ nào cũng phải sợ cô ấy, nhìn ánh mắt như dao đâm của cô ấy là đủ sợ.”

“Chao ôi cô ấy đẹp như tiên nữ vậy, nhưng mà tôi sợ chẳng dám làm gì cả. Hix hix giá như tôi có bạn gái như cô ấy chết không hối tiếc.”

Mạnh Bảo nghe hết những lời đó, quay ra nhìn chị em Thanh Linh với ánh mắt khâm phục. Bỗng mấy anh chàng nói:

“Nhưng cũng may là Thuý Kiều còn có Thuý Vân. Em gái cô ấy – Thanh Chi cũng rất xinh đẹp và thân thiện.”

“Hay hôm nay rủ Thanh Chi đi chơi tí đi.”

Thế là mấy anh chàng lục đục chạy đến chỗ Thanh Chi sau khi tan tiệc.
Thanh Chi nghe mấy anh rủ đi chơi với giọng ngọt xớt là thích mê, đồng ý luôn. Nghe vậy Thanh Linh ngăn lại:

“Muộn rồi, đi chơi gì nữa!”

“Chị!” – Thanh Chi không hài lòng – “Mới 8h tối, em đi tí rồi về mà. Có
mấy anh vận động viên lực lưỡng thế này, chị lo gì em bị bắt nạt chứ!
Cho em đi đi mà!”

Thanh Chi hết lòng năn nỉ khiến Thanh Linh đành phải xuôi:

“Được rồi, nhớ về sớm đấy.”

“Chân chị còn đau không, hay em bảo mấy anh đưa chị về đã nhé?”

“Không cần, em cứ đi đi!”

“Hay để tôi đưa cô về?” – Bỗng có tiếng nói vang lên. Là Mạnh Bảo.

“Khỏi!” – Thanh Linh vẫn còn giận, cô bực bội đáp rồi quay ngay đi.

Mạnh Bảo chỉ cười, đi theo cô. Biết anh đi theo mình, cô cố đi thật
nhanh nhưng vết thương ở chân cô không cho cô đi. Cô nghiến răng cố chịu đau, Mạnh Bảo chép miệng xuýt xoa. Cái sàn gỗ đó thì cứng đơ, đầu gối
cô lại bị va đập mạnh xuống thế khéo gãy xương ra rồi mà còn chịu được.
Trên con đường vắng, gió biển thổi lồng lộng khiến dáng người con gái
kia xiêu vẹo, mong manh chứ chẳng hề hiên ngang như khi trên sàn đấu.

Mạnh Bảo hừ một tiếng, đi nhanh đến nắm lấy cánh tay Thanh Linh.

“Làm gì vậ…”

Cô chưa kịp nói hết câu đã thấy mình bị nhấc bổng lên. Mạnh Bảo bế cô
trong vòng tay, anh nhìn cô chằm chằm với nụ cười thật gian xảo. Cô tức
giận nói to:

“Bỏ tôi xuống!”

“Tôi không cam lòng nhìn cô trở về thảm hại thế đâu, hehe.”

“Tôi mà thảm hại à? Cái vết thương vớ vẩn này chả là gì đâu!”

“Nhưng mà do tôi gây ra, tôi phải có trách nhiệm đền bù cô nương chứ.
Đừng có giãy nảy lên thế, khi tức giận trông cô nương xinh lắm, tôi bị
quyến rũ đấy.” (đập đầu xuống đất khi nghe câu này )

“Anh…” – Thanh Linh nói không nên lời khi nhìn cái mặt cáo già của Mạnh Bảo.

“Tốt hơn hết là im lặng đi!” – Anh vừa cười vừa bế cô đi. (im lặng trước khi thím lột mặt nạ chứ gề)

Thanh Linh tức anh ách, đường đường là một nữ vận động viên mà cô bị một tên con trai bế nhẹ bẫng thế này sao? Nhưng biết làm thế nào được, hôm
nay cô thua hắn cô đành phải chấp nhận thôi. Dẫu sao Mạnh Bảo cũng là
con trai Mạnh Duy, tiền bối mà cô khâm phục nên cô cũng chẳng lạ gì cái
tài võ đỉnh cao của anh.

Con đường dọc bờ biển vắng lặng, chỉ có hàng dừa xanh đung đưa theo cơn
gió ban đêm mát lộng. Biển đêm im lìm dưới bầu trời đầy sao sáng và vầng trăng vằng vặc trên cao. Không gian rộng lớn mà yên tĩnh quá, khiến
người ta có những rung cảm xốn xao…

“Nhà cô ở đâu?”

“Anh bảo tôi im lặng mà!”

“Thế tôi bắt cóc cô đi luôn nhá, bộ không về à?” – Mạnh Bảo nhìn cô.

Dưới vầng trăng, cô đẹp một cách kỳ lạ.

“Đến phố X đằng kia là đến.”

Mạnh Bảo đưa Thanh Linh đến đúng nơi. Ngôi nhà của Thanh Linh là một
ngôi nhà nhỏ nhưng rất đẹp, có trồng một vườn hoa trước sân.

“Cho tôi xuống, cám ơn!”

Mạnh Bảo đặt cô xuống, và nhận ra bàn tay mình đỏ máu. Máu của cô. Anh
nhìn đôi chân cô đầy máu, dáng đi của cô chứng tỏ cô rất đau vì vết
thương đó.

“Thanh Linh!”

“Hả?”

“Đưa tôi cái đấy.”

Thanh Linh ngơ ngác không hiểu gì thì Mạnh Bảo giật luôn cái chìa khoá nh