
o:
"Đồ khốn, ông là ai mà sỉ nhục một nữ vận động viên trong sáng, tài giỏi như thế!?"
"Cái gì mà tài giỏi?" - Khánh Quang nói - "Tôi biết rất rõ cô ta! Tôi
không biết thế nào nhưng ngày hôm đó, cách đây đã 8 năm, tôi thấy cô ta
mới 10 tuổi nhưng đã lên giường với một gã đàn ông!"
"Cái gì? Lão già khốn, mày điên à!!!???" - Mạnh Bảo quát to.
"Tôi không nói dối! Tôi là người rất sùng bái vận động viên Võ Phúc
Nguyên - cha của cô ta, nhưng mà tôi đã tận mắt chứng kiến ông ấy chết
thảm dưới tay một gã đàn ông. Nhưng điều mà tôi không thể ngờ là tôi còn nhìn thấy đứa con gái của ông ta đã làm chuyện nhục nhã đó ngay khi cô
ta còn chưa học hết lớp 5! Tôi dám chắc cô ta là gái điếm rồi!"
"Im đi, đừng nói nữa!!!" - Thanh Linh ôm đầu hét lên.
Hành động đó đã vô tình làm cho tất cả mọi người tin lời của Khánh Quang là sự thật. Từ ngỡ ngàng họ chuyển ra tức giận, và rồi hàng trăm người
xông vào ch.ử.i bới, phỉ báng Thanh Linh:
"Thật quá nhục nhã!"
"10 tuổi ư, nghe thấy mà tởm lợm!"
"Đồ c.a.v.e!"
"Đồ gái điếm!"
"Cút đi, làm ô nhục giới thể thao cũng như võ thuật!"
Những đứa con gái xấu xa đã nhiều lần ghen tỵ với Thanh Linh lần này
được dịp lao đến tóm cô, giật mái tóc dài của cô xuống, có đứa định lao
tới xé chiếc váy của cô:
"Xé váy nó ra để xem nó mời hàng đi mọi người ơi!"
"Đúng đó, loại con gái như nó làm sao được mặc bộ váy đẹp này!"
Nhưng họ chưa kịp làm gì thì Mạnh Bảo đã đứng ra che cho cô:
"Cút hết ra, đừng có hòng động vào cô ấy!"
Lời dọa nạt của Mạnh Bảo không làm nhiều người sợ, họ đang quá tức giận
nên chẳng thèm đếm xỉa đến anh nữa. Bữa tiệc biến thành một cuộc ẩu đả
hỗn loạn. Thanh Linh dần nhận ra chuyện gì xảy ra. Đau đớn, bàng hoàng,
cô vội bỏ chạy ra khỏi phòng tiệc lúc nào không hay.
Bên ngoài, cơn mưa đang trút xuống rào rào, những cơn mưa nặng chịch như tát, như đập vào mặt, người cô. Sấm sét nổ đùng đoàng như tiếng trái
tim cô đang vỡ tan, đầu cô muốn nổ tung vì những ký ức kinh hoàng của
ngày xưa. Biển dậy sóng mạnh, những cơn sóng tràn lên như muốn nuốt
chửng mọi thứ. Thanh Linh không nghĩ được gì nữa, cô lao ra biển, cô
muốn chết!
"Thanh Linh!" - Bàn tay ai giữ cô lại.
Cô quay lại. Là Minh Thiên.
"Bỏ tôi ra! Anh cũng định như những người đó muốn sỉ nhục tôi nữa chứ gì!!??"
"Đồ ngốc! Không đời nào tôi tin cái lão già đó! Cô không được nghĩ quẩn!"
"Anh đang thương hại tôi đấy à???" - Cô hét lên trong tuyệt vọng - "Hắn
nói đúng đấy, mà hắn quá hèn nhát. Hắn nói tôi lên giường với một gã đàn ông, và gã đàn ông đó chính là hắn chứ còn ai nữa!!!!!!"
"Hả? Cô nói gì vậy!?"
Thanh Linh không khóc nổi nữa, cô cười lên trong đau đớn, trong bão táp, trong những cơn sóng trào:
"Hahaha! Tôi là một đứa con gái ghê tởm! Lúc tôi 10 tuổi, hắn giết cha
tôi để có được mẹ tôi! Tôi quá uất ức nên tôi đi tìm hắn để tìm lại mẹ!
Tôi tìm được hắn, nhưng hắn bảo tôi phải làm chuyện nhục nhã với hắn thì hắn trả lại mẹ cho tôi! Tôi chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, còn ngây thơ
chẳng biết gì, tôi làm theo, thế mà hắn không trả mẹ cho tôi, ngược lại
hắn đánh đập tôi. Ôi chao ôi, hahaha, hắn đánh tôi rồi quăng tôi đi,
nghĩ là tôi chết rồi, bị xe cán rồi, và hắn bắt mẹ tôi đi đâu tôi chẳng
biết! Hahaha, trời ơi, thế mà tôi vẫn sống, tôi vẫn nhởn nhơ sống, tôi
vẫn cứ đi yêu Mạnh Bảo dù tôi biết tôi đã từng làm một chuyện tởm lợm
chưa từng thấy nhưng tôi nghĩ chuyện này chỉ có tôi và bà cụ biết nên
chẳng lo gì! Và giờ đây, haha, người ta gọi tôi là điếm, là c.a.v.e, là
bất cứ những tên gọi nào ghê tởm nhất! Ôi haha!!! Cuộc đời tôi là như
vậy đấy, haha! Ôi tôi không ngờ hắn có đứa con trai giỏi võ hơn tôi, hắn có một công ty lớn mà hắn vẫn muốn mẹ tôi để rồi hắn là tên giết người
và cưỡng bức trẻ em! Haha cuộc đời sao mà hay thế không biết!!??"
Nói đến đó, Thanh Linh lịm dần, cô ngất đi trong cơn mưa bão vẫn tiếp
tục như những ký ức kinh hoàng hiện về liên tiếp gào thét trong đầu cô
gái trẻ.
Ở đằng xa kia, Mạnh Bảo đã nghe và nhìn thấy tất cả. Tay anh siết chặt
lại, đôi mắt anh bừng bừng lửa giận nhìn lại cái khách sạn có gã đàn ông đáng nguyền rủa đang đứng đó cười đắc thắng...
Sáng hôm sau là một buổi sáng ồn ào nhất trên đảo C. Cái tin về quá khứ của
Thanh Linh lan truyền đi rất nhanh, ai cũng tụ tập lại rất đông xung
quanh nhà cô để xì xào bàn tán. Đa phần là những lời nói vô cùng cay
độc, gièm pha, phỉ báng cô, bà cụ hoảng sợ phải khóa chặt cửa để không
nghe thấy những lời nói đó. Phóng viên, nhà báo vẫn đứng ngoài cửa:
"Xin hãy mở cửa để chúng tôi gặp Thanh Linh!"
"Mở cửa ra!"
Sau một lúc ồn ào và hỗn loạn, cánh cửa đã được mở. Người mở cửa bước
ra, rồi lại đóng sập cửa lại. Trông thấy cô, người ta lại càng phỉ báng
cô to hơn, vì cô mặc bộ quần áo võ thuật mà người ta không muốn coi cô
là vận động viên võ thuật nữa. Còn phóng viên, báo đà