pacman, rainbows, and roller s
Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324195

Bình chọn: 8.5.00/10/419 lượt.

c nhớ! Ở lại đây với tôi! Và
đích thân anh trả tiền khám cho tôi, nghe chửa tên Bùn!!!!”

Mọi người ai nấy kẻ thì run sợ, người thì phì cười trước sự trẻ con của
Phương Nhi. Không ai để ý chàng trai ấy đã đang đứng ngoài theo dõi họ
cùng với một người đàn ông khác.

“Cậu chủ, cô gái đi cùng Mạnh Bảo là ai vậy?”

“Không biết, nhưng cô ta thú vị đấy!”

“Cậu chủ lại có kế hoạch mới à?”

“Phải! Kế hoạch của tôi là sẽ làm cho hai người đó yêu nhau!”

“Hả? Cậu chủ nói thật sao?”

“Tôi sẽ chứng minh người yêu Thanh Linh nhất chỉ có Minh Thiên này mà thôi!”

Khách sạn Đại Dương.

Mới sáng sớm, cả khách sạn lớn của vùng biển đảo C. như rụng rời khi
thấy Thanh Linh bước vào. Họ không thể nhận ra cô là nữ vận động viên
nổi tiếng bởi vì cô mặc váy, xoã tóc trông thật dịu dàng. Các cô lễ tân
thì tỏ ý ghen tỵ còn mấy anh chàng thì nhanh chóng chạy ra đón:

“Cô gái, cô thuê phòng phải không? Chào mừng cô đến đây!”

“Tiền bối Mạnh Duy thuê khách sạn này phải không?” – Cô đáp lạnh tanh.

“Phải phải, cô cần gặp chú ấy sao? Chú ấy vừa cùng gia đình ra tắm biển thì phải.”

“Cho tôi biết phòng của Mạnh Bảo.”

“Phòng của anh chàng sát gái đó hả? Cô gặp anh ta làm gì vậy? Cô là gì của anh ấy thế?”

Thanh Linh bực mình:

“Nói nhanh đi!”

Anh chàng bị cái nhìn sắc như dao của cô làm run sợ:

“Ờ phòng VIP số 14…”

“Cảm ơn!”

Thanh Linh đi luôn đến chỗ thang máy, không thèm ngoái đầu lại khiến mấy anh chàng vừa sợ vừa tiếc ngẩn tiếc ngơ cô thiếu nữ xinh đẹp nhưng
không “cưa” được.

Thang máy đưa Thanh Linh đến phòng Mạnh Bảo. Im lìm thật, đúng là gia
đình anh ta đi tắm biển hết rồi. Thôi kệ, lên coi có người không thì gửi nhờ cái lọ thuốc “Only you” này. Cô bước đến phòng số 14 và nhìn thấy
cánh cửa hé mở. Cô đẩy ra thì thấy trong phòng không có ai ngoài một cô
bé xinh xắn.

Cô bé giật mình:

“Ơ chị tìm ai?”

“Đây là phòng của Mạnh Bảo?”

“Vâng là phòng anh trai em, chị gặp anh ấy ạ?”

“Em là em gái anh ta à?”

“Em là Vân Trang. Ồ mà chị có phải cô võ sĩ mà anh trai em kể không nhỉ? Anh ấy bảo em sẽ có một cô võ sĩ mặc váy xanh đến trả cho anh ấy cái gì đó, có phải chị không?”

“Ừm là chị.”

“Chị xinh quá, anh Bảo kể về chị chẳng sai tí nào!”

“(Con cáo già này ba hoa cái gì không biết) Cám ơn em! Em không ra tắm biển với gia đình em sao?”

“Em định chiều ra, giờ thì em học đã. Em phải ôn thi cấp III, mà học vào buổi sớm thế này thì tốt lắm. Vả lại em dậy hơi muộn, mọi người tắm
biển lúc 5h cơ nhưng giờ là 7h rồi, hì hì.”

Thanh Linh nhìn Vân Trang, cô bé thật đáng yêu và dễ mến khiến cô chẳng thể lạnh lùng được.

“Em đang cầm cái gì vậy?”

“Sách tham khảo thôi chị! Anh Bảo giữ mấy quyển sách tham khảo văn nên
em sang phòng anh ấy tìm một quyển, em đang gặp rắc rối với mấy bài văn
quá. Chị giúp em được không?”

“Ừ đưa chị xem.”

“Đây chị, em cám ơn chị lắm ý!” – Vân Trang đưa đề bài cho Thanh Linh- “À quên, chị ơi tên chị là gì thế?”

“Chị là Thanh Linh!”

Vừa lúc đó Mạnh Bảo trở về sau hai tiếng ra biển với bố mẹ. Ái chà tắm
biển thì ít mà ra đó tán gái thì nhiều, tiếc là hôm nay chẳng kiếm được
cô nào xinh nên đành phải quay về. Đang định bước vào phòng thì anh giật mình khi nhận ra có người trong phòng mình. Anh đứng ngoài quan sát và
thấy Thanh Linh ngồi cùng Vân Trang.

“Câu này nghĩa là thế nào thế chị nhỉ? Phân tích cả bài thơ hay đoạn trích ạ?”

“Cả bài thơ đó em, đây nhé em nhìn vào đề này…”

Mạnh Bảo ngạc nhiên rồi mỉm cười. Thanh Linh lạnh lùng đáng sợ vậy mà có lúc dịu dàng thế kia sao? Ánh mắt cô nhìn Vân Trang thật nhân từ, chỉ
bài cho em gái anh rất tận tình hơn cả anh nữa. E hèm phải phá đám mới
được! Anh không thích bị làm kẻ đứng ngoài đâu.

“Trang, em làm gì trong này vậy?” – Anh hắng giọng.

“Á anh!” – Vân Trang quay lại.

Thanh Linh cũng giật mình nhìn ra phía cửa. Dưới ánh nắng bình minh đang chiếu rực rỡ, Mạnh Bảo như là thần mặt trời toả sáng vậy. Vừa dưới biển về nên anh cởi trần lộ ra cơ bắp khoẻ khoắn, cường tráng. Chiếc quần
đùi ngắn làm nổi bật bắp đùi, đôi chân rắn rỏi, dáng đứng đang vắt một
cái khăn bên vai nhìn anh thật là hiên ngang. Những giọt nước biển còn
chảy trên thân mình tôn lên vẻ quyến rũ chết người mà anh có (lý do ra biển từ 5h đến 7h đây hả, cái tội sexy ). Tự dưng Thanh Linh đỏ mặt quay ngay đi, sao cô lại nhìn anh lâu vậy chứ?

Mạnh Bảo vẫn cười:

“Trang về phòng đi, bài khó tí anh sang chỉ cho.”

“Vâng!” – Vân Trang ngoan ngoãn về phòng mà không “nghi ngờ” gì.

Vân Trang đi rồi, Thanh Linh cũng lập tức đứng lên định đi ra:

“Tôi xin phép về!”

“Về làm gì vội!” – Mạnh Bảo giơ tay chặn cửa cô khiến tí nữa cô đâm vào
anh rồi. Cô cúi mặt xuống, thật là không thể nhìn được mà. Mặc ngay cái
áo vào k