
ấn tú đến từng đường nét, mang một nét đẹp hài hoà dễ thu hút người khác. Nhưng như bao lúc khác, Phương Nhi
chưa bao giờ thay đổi cảm xúc chỉ vì một anh chàng đẹp trai.
“Anh là ai?”
“Tôi là Minh Thiên, rất vui được biết một võ sĩ giỏi như cô.”
“Có gì mà giỏi? Tôi đã đánh thằng bắt cóc trẻ con kia quả nào đâu.”
“Không cần đánh tôi cũng biết cô giỏi. Tôi phục tài ném đá của cô đấy,
truyền kinh nghiệm cho tôi được chứ?” – Nụ cười của Minh Thiên nhếch
lên.
“Mơ đi!” – Giọng nói lạnh lùng ấy vang lên.
Phương Nhi giật mình quay lại. Cái tên Mạnh Bùn đang dạy học sao lại ra
đây thế này? Cô chột dạ khi thấy gương mặt anh có vẻ không được vui gì
cho lắm, trông đầy sát khí vậy! Nhưng anh chàng kia không hề run sợ gì,
ngược lại còn cười nhìn Mạnh Bảo:
“Tôi nói chuyện với người khác mà anh cũng can ngăn sao?”
Hả? Hai người này quen nhau sao?
“Mày đừng có hòng dụ dỗ thêm người khác nữa!”
“Tôi đâu có dụ dỗ ai, tôi mới khen tài năng của cô gái này thôi mà. Hay
là anh bắt đầu để ý cô ta rồi? Tôi mừng cho hai người đấy!”
“Im đi!” – Mạnh Bảo nắm tay Phương Nhi – “Đi theo tôi!”
“Sao tôi phải đi theo anh chứ?”
“Tôi nói đi là đi!” – Mạnh Bảo tức giận.
Phương Nhi sợ anh ta rồi, sao trông tức giận nhìn giống con quỷ thế? Cô
đành phải đi theo anh, ngồi lên chiếc xe máy của anh. Vụt! Mạnh Bảo
phóng vụt đi, để lại Minh Thiên đứng đó với nụ cười vẫn ở trên môi và
ánh mắt loé lên những tia hiểm độc như vừa phát hiện ra một điều gì đó.
Mạnh Bảo dừng xe trước cổng bệnh viện.
“Hả sao lại đến đây?”
“Vào đó xem tay cô thế nào đi!”
“Cái tay này thì có gì đâu chứ? Khỏi cần anh lo!”
“Cô có tin là xương cô sẽ gãy ra vì cô đã chống đỡ cả thân thể cô với một sức ép quá mạnh như vậy không?”
Phương Nhi giật mình. Dù bây giờ cô chưa thấy đau nhưng chắc chắn chỉ một ngày thôi là đủ để tay cô gãy ra rồi.
“Được rồi, tôi sẽ vào nhưng mà…”
“Nhưng gì?”
“Tôi không còn tiền!”
Sặc! Thật bó chiếu với cô ta!
“Hay anh vào với tôi đi. Thương tôi đến thế rồi thì thương nốt cái túi tiền của tôi, hehe.”
“Ai thương cô?”
“Anh đưa tôi đến bệnh viện là thương rồi, tôi còn tưởng anh gây án xong
là bỏ chạy đấy. Vào với tôi và chi cho tôi một lần đi, hehe.”
Cái giọng nịnh nọt của Phương Nhi thật khiến Mạnh Bảo phát ớn. Nhưng
nghĩ lại hành động vừa rồi của cô với đứa trẻ, anh đành phải xuống xe:
“Vào!”
“Ôi chao Mạnh Bảo lúc này anh thật dễ thương!”
(“Cô im ngay cái miệng cho tôi được rồi đấy!”) Mạnh Bảo không biết nói
gì nữa, chỉ biết đi vào. Nhưng bệnh viện đông nghịt, hôm nay nhiều người đau tay đến thế cơ à? Không thể chen chúc vào được, Phương Nhi và Mạnh
Bảo đành ngồi tạm ở cái ghế chờ ngoài hành lang. Mạnh Bảo ngồi xuống rất điềm tĩnh, chẳng nói câu gì nhưng Phương Nhi thì cứ nhấp nhổm không
yên.
“Này, tôi đoán anh đưa tôi đến bệnh viện là vì muốn chạy khỏi cái anh Thiên Theo gì đó à?”
“Đơn giản là tôi không thích nhìn cậu ta!”
“Bộ anh ta là kẻ thù của anh sao mà anh phải né vậy?”
“Cô không cần biết!”
“Nhưng tôi muốn biết! Không phải kẻ thù sao? Hay là một đứa bạn cũ suốt ngày trêu chọc anh?”
“Cô có đoán cũng bằng thừa!”
“Hay là tình địch?”
“…” – Mạnh Bảo không nói gì, ánh mắt anh thay đổi hẳn.
Phương Nhi reo lên, ngồi sát lại anh:
“Ồ trời ơi tôi đoán đúng rồi phải không? Anh ta là tình địch của anh!
Thôi đúng rồi, là tình địch thì mới nói với nhau những câu như đấm vào
tai vậy chứ. Kẻ biến thái như anh cũng có người yêu sao? Cô nào yêu được anh vậy nhỉ?”
“…”
“Kể cho tôi nghe về cô ta đi! Cô ta bao nhiêu tuổi? Cô ta đẹp không?
Thông minh không? Tốt bụng không? Có biến thái như anh không?”
“…” – Mạnh Bảo vẫn không đáp, chỉ quay đi.
“Sao anh không trả lời tôi thế? Hay là cô ta chết rồi nên anh không trả lời hả?”
Đôi mắt Mạnh Bảo loé lên tia lửa giận, anh đẩy mạnh cô đang ngồi sát mình ra, quát lớn:
“Im cái miệng cô vào đi!”
“Hả…”
“Tôi không cho phép ai nói cô ấy chết! Đó là người con gái duy nhất
trong cuộc đời tôi, tôi sẽ tìm được cô ấy. Kẻ nào nói cô ấy chết thì
cũng là kẻ đáng chết!”
Phương Nhi rùng mình, cô mới đoán thế mà sao anh nổi cơn lôi đình vậy?
Những người ngồi quanh đó chăm chú nhìn Mạnh Bảo. Anh nhận ra mình vừa
nói gì, buồn rầu nhìn đi chỗ khác:
“Xin lỗi, cô ở lại đây tự khám đi. Tiền tôi sẽ đưa cô khám.”
“Hả? Anh “bỏ bom” tôi hả?”
Mạnh Bảo không đáp, đứng lên định đi thì…
BỊCH! Phương Nhi vươn tay kéo anh giật mạnh xuống ghế. Anh bực mình quay ra nhìn cô thì cô đã nói to:
“Này anh nghĩ anh là ai chứ hả? Anh nói với tôi mấy điều lảm nhảm sến
súa về cô người yêu của anh rồi quên mất việc chính đấy hả?”
“Cô…”
“Tôi không phải kẻ anh muốn làm gì cũng đượ