
chậm rãi bước theo Rinny. Không còn tồn tại một Khả Anh vui vẻ hòa đồng nữa chỉ còn sự cơ đơn lặng thầm cô tịch.
Theo sau nó vẫn là cô bé Linh Linh lém lỉnh, đang luyên thuyên nói linh tinh cùng với những ng bạn đằng sau, nhưng vẫn không quên chọc phá nó.
Rinny dẫn đoàn gồm 20 ng đi dọc theo dã hành lang dài và rộng tới một
căn phòng rộng, rất rộng trong đó bao gồm rất nhiều thứ khác nhau đao,
kiếm, gậy, côn,…. Còn nhiều thứ khavs ngay cả nó cũng không biết là gì,
nhưng chung quy lại đó là những thứ vũ khí có thể làm bị thương ng khác
hay cướp đi sinh mạng của họ trong gang tấc.
- đây là phòng tập của chúng ta, ngày mai chúng ta học võ, rèn luyện ở đây cho tới khi hoàn thành khóa học trong vòng 7 năm.
- Tiếp theo chúng ta sẽ sang phòng tập súng.
Căn phòng tiếp theo rộng cũng không thua kém gì căn phòng vừa rồi.
Trong phòng chúa đủ loại súng, một thứ vũ khí của con ng hiện đại, cũng
là loại vũ khí đã giết hại ba mẹ nó, nó không thấy sợ mà ngược lại còn
có phần thích thú, muốn cầm lấy 1 khẩu súng, cầm lấy sự chết chóc và
sinh mạng của ng khac, nó muốn biết được khi cầm thứ này con ng sẽ trở
nên tàn nhẫn và đáng sợ đến mức nào.
Lần lượt nó được dẫn tới nhà ăn, sân tập trận, và được biết tới kỉ luật thép của nơi đây.
Sau khi ăn sáng xong, nó nhận quần áo, một số đồ dùng cá nhân, rồi quay trở về phòng mình, phòng của Linh lại cạnh bên phòng của nó, thế là
suốt cả ngày hôm đó, con bé làm nó ong ong hết cả đầu dù chỉ mỗi mình
con bé độc thoại, nó vẫn lầm lì, chẳng nói câu nào.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên nó đi học, sách vở hôm qua nó được phát
rất không bình thường, trong cuốn sách là mọt lượng liến thức lớn, có
thể nói là toàn bộ chương trình tiểu học cơ bản và nâng cao, trong khi
nó mới chỉ là một học sinh lớp 2. Tuy nhiên với bộ óc thông minh, chỉ số IQ cao ngất ngưởng được thửa hưởng từ ng ba và ng mẹ đã mất thì đó quả
thực là 1 điều không quá khó. Lúc tối, nó dã đọc trước quyển sách, nó đã nắm được hầu hết 70% lượng kiến thức, hôm nay nó sẽ cố gắng tiếp thu
được 30% còn lại kia.
Buổi sáng, không khí còn se se lạnh của cái không khí chớm thu ở xứ hoa anh đào này, lớp học của nó là lớp dành cho ng Việt Nam, chỉ khoảng 20
ng, không có đông đúc như các lớp khác. Nó khoác 1 chiếc áo khoác nhẹ
màu đen, lặng lẽ bước vào lớp, không ai chú ý đến nó, nó cũng không nổi
bật gì giữa đám đông đang nói chuyện vui vẻ. Nps chọn cho mình một chỗ
ngồi bên cửa sổ, vị trí có thể nhìn thấy cái bãi tập xa xa, với những
dây thép gai chằng chịt chạy dài theo các khoảng sân, có vẻ như thật
tang tóc, ảm đạm, rồinó lại nhìn qua phí ngược lại, nơi có những cô cậu
đang cườ đùa “thơ ngây quá”.
- mình ngồi đây được không?
- Nè bạn, mình ngồi đây được không?
- Này con kia mày bị câm à?
- Thì ra là bị câm. Này con câm kia, ta muốn ngồi chỗ này, cút khỏi bàn này mau trước khi bổn tiểu thư ta nổi giận.
Nó nhàn nhạt liếc nhìn ng đang đứng trước mặt, tỏ vẻ khinh bỉ, chỉ nhìn cũng biết là loại tiểu thư được gửi đến đây đẻ học nhưng vẫn tỏ vẻ chua ngoa đanh đá, một cái nhếch môi xuất hiện trên gương mặt lạnh khốc, làm cô bé trước mặt tức điên lên, định giơ tay lên đánh nó, nó đứng im tiếp nhận cái tát, không có ý định chống trả.
- Nhị tiểu thư của gia tộc họ Kim _ Kim Vân Thanh đang đánh ng đây sao?
Một cậu con trai đang chậm rãi tiến về phía nó nở nụ cười như thiên sứ.
Cả lớp học đanh chú ý tới nó và cô bé đanh đá kia thì lập tức chuyển ánh nhìn về phía cửa lớp, rồi ồ lên.
- thiếu gia Gia Kiệt
nó cũng chẳng thèm bận tâm, lật cuốn sách trên bàn đọc mà chẳng thèm lướt nhìn tên đang tiến về phía mình lấy một lần.
- Anh Gia Kiệt, anh cũng học ở đây sao?
- Tiểu thư Vân Thanh, đánh ng tùy tiện là không phải rồi.
- Anh Kiệt à, em đâu đã đánh đâu, với lại con nhỏ này cũng đáng bị đánh lắm mà.
- Đi chỗ khác ngồi đi, đừng làm phiền ng khác nữa, đây khog phải là nhà cô đâu mà muốn đánh ai thì đánh đâu, thưa tiểu thư.
Vừa nói cậu vừa dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Vân Thanh khiến cô không rét mà run, ngoan ngoãn đi chỗ khác ngồi.
Khi cô tiểu thư kia rời đi cậu mới nhìn nó
“mình có thể ngồi đây chứ” ánh mắt cậu nói đến điều này nhưng ngay lập
tức nhận lại sự không đồng ý của nó qua ánh mắt lạnh lùng quét qua cậu,
như hiểu ý cậu chỉ biết cười trừ
- Mình có thể ngồi sau lưng của cậu?
Nó vẫn dán mắt vào quyến sách đang đọc, lười nhác không chịu nhìn lên ng đói diện
- Tùy.
Tuy hơi thật vọng nhưng cậu vẫn tỏ ra vui vẻ ngồi xuống chỗ của mình, không đám động chạm đến lãnh địa riêng của nó.
Tiết học cũng bắt đầu, cô giáo bước vào lớp, đó là 1 cô giáo Việt nam
chính hiệu. buổi học diễn ra khá suôn sẻ nếu không kể tới hầu hết học
sinh trong lớp không hiểu mô tê gì cả, còn nó thì ngược lại tiếp thu bài rất nhanh. Nó cũng được học Anh văn để dễ cho việc học tập và giao tiế