Sát Thủ Địa Ngục

Sát Thủ Địa Ngục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327251

Bình chọn: 9.00/10/725 lượt.

Anh có cần làm quá như vậy không ? – Yến chau mày. Minh vừa đẩy hành lý cho cô vừa cười

- Tại anh nhớ em chứ bộ

- Anh nhớ em gì chứ ? Bên này anh sung sướng rồi mỗi ngày khoác tay 1 em. Chỉ khổ cái thân em làm việc quần quật ở bên kia- Yến trách móc

- Anh có ai ngoài em đâu- Minh cười- Khổ thân em yêu quá- Nói rồi anh vòng tay qua eo ôm Yến vào người.

- Lại giở trò nữa rồi- Yến cũng nhìn anh âu yếm

- Em là bà xã của anh thì còn sợ anh giở trò gì nữa- Minh cười gian xảo

chap 37 (tiếp)

….. Ở bờ biển

- Sao anh lại đưa em đến đây ?- Hạ ngây thơ hỏi

- Ngốc- Trung cốc nhẹ vào đầu Hạ- Để ngắm mặt trời mọc

- Anh cũng lãng mạng nhỉ ?- Hạ cười

- Chỉ với em thôi- Trung đặt một nụ hôn lên môi Hạ

- Anh ăn gian- Hạ đỏ mặt nói

- Đó là hình phạt vì tội em không nghe lời- Trung cười

- Xì, anh đểu quá đi- Hạ bĩu môi nói

- Mặt trời lên rồi kìa- Trung chỉ tay về hướng đông

Đúng thật, mặt trời đang lên. Đẹp thật.

Hạ làm sao không biết Trung đưa Hạ đến đây để ngắm mặt trời mọc chứ. Nhưng Hạ vẫn muốn hỏi. Hạ muốn nói với Trung thật nhiều. Hạ muốn Trung xác nhận, xác nhận một điều gì đó mơ hồ.

Hạ nhìn về phía mặt trời. Trong lòng Hạ có cảm giác gì đó nhói đau. Phải rồi, vào một ngày nào đó trong quá khứ cũng khung cảnh thơ mộng như thế này một con người mà Hạ yêu quý cũng đã từ bỏ trần gian: chị Vũ Hạ. Chị thích biển và Hạ cũng vậy. Hạ nhớ ngày bé khi còn ở cô nhi viện chị hay dẫn Hạ đi ra biển chơi. Hạ nhớ những ngày chị, Hạ và hắn nô đùa trên bờ biển. Những ngày tháng tuổi thơ tươi đẹp trước khi Hạ rơi vào những đau khổ không lối thoát.

Cái tên này cũng là chị đặt cho Hạ. Và Hạ cũng thích nó nữa. Chị là Vũ Hạ còn cô là Lam Hạ. Hai cái tên thật đẹp thật ý nghĩa.

Hạ yêu quý chị hơn bao giờ hết. Nhưng cuộc đời lại khiến chị bị bệnh và mất trong một buổi sáng hoàng hôn tinh khôi như hôm nay. Chị trở về với biển, với vị mặn của biển xanh mà chị từng yêu thích. Chị sinh ra và lớn lên với biển. Để rồi đến tận khi mất chị cũng gắn với biển.

Chị Vũ Hạ à, có phải chị đang ở ngoài kia không ? Có phải chị đang dõi theo em không ? Em lớn rồi chị à. Lam Hạ của chị đã biết yêu, biết đua khổ, biết khóc và nếm đủ mọi hương vị của cuộc đời. Chị đừng lo lắng cho em nha. Anh ấy sẽ bảo vệ em. Mà chị cũng thấy rồi đấy anh ấy rất yêu em dù em không xứng đáng với tình yêu ấy....

Nước mắt lăn dài trên gương mặt Hạ. Trung lấy tay lau giọt nước mắt ấy. Trung ôm chặt Hạ vào lòng. Thiên thần bé nhỏ của anh, sao em hay buồn vậy ? Em có chuyện gì không thể chia sẻ với anh ư ? Tại sao em luôn giấu diếm anh ? Tại sao em luôn gạt anh ra khỏi cuộc sống của em ? Tại sao ?...

..... Ở phòng làm việc của Trung

- Nam, em báo cáo tình hình đi - Yến không rời mắt khỏi cái laptop trước mặt

- Kết giới ở nhiều nơi đã bị phá. Họa sinh trong trường hoang mang, lo sợ. Dã có gàn năm chục học sinh ngất trong 2 ngày quá. Và có 4 người đã chết trong bệnh viện khi họ chưa tận số

- Cái này chị nghe rồi- Yến nhăn mặt- Nói điều gì mới đi em

- Mạnh Khoa đã trở về ? Hơn nữa trong khu vực còn xuất hiện một luồn sức mạnh lạ

- Mạnh Khoa ? Sức mạnh lạ ?- Yến tự nhiên ngồi ngẩn người- Chẳng nhẽ đã đến lúc rồi sao ?- Yến tự lẩm bẩm

- Chị Yến….?- Nam gọi. Yến giật mình. Quay lại nhìn Nam nở một nụ cười

- Chị không sao. Mà Trung đâu ?

- Trung nói hôm nay cậu ấy ở nhà. Có chuyện gì thì gọi cho cậu ấy- Nam thở dài

- Ở nhà ?- Yến hơi ngạc nhiên

- Đừng hỏi em lý do. Em chịu. Thôi em đi đấy. Chào chị, chào anh Minh – Nam bước nhanh ra khỏi cửa phòng và nhanh chóng đóng cửa phòng lại

- Bộ Trung không biết là đang lúc nước sôi lửa bỏng hay sao ?- Yến than

- Bởi vì nó có chuyện quan trọng hơn cần phải làm chứ sao – Minh điềm nhiên trả lời khi gập tờ báo lại

- Chuyện quan trọng hơn ?

- Em nghĩ còn chuyện gì ngoài chuyện liên quan đến Hạ- Minh giải thích

- À- Yến như nhớ ra điều gì- Em quên mất

- Hôm qua, con bé chạy lung tung khắp nhà nên bị ngã. Chắc Trung thấy vậy xót quá nên ở nhà canh chừng luôn….

chap 38 (tiếp)

…. Ở bệnh viện

Tường Vi đang chìm trong những mảng kí ức vụn vỡ.

Một cô bé với bím tóc hai bên, xinh đẹp như một nàng thiên thần đang khóc lóc, van xin giữa một lũ con trai lớn hơn tuổi

- Em à, đừng khóc nữa. Đi chơi với bọn anh đi- Một thằng lên tiếng

- Nè, con nhỏ nà đúng là mít ướt. Mới trêu nó một tý đã khóc. Không khéo ngập lụt cả chỗ này mất- Một thằng khác nói xong thì cười lớn. Bọn chúng cười theo. Còn cô bé vừa khóc vừa run sợ

- Chúng bay làm gì em gái tao thế- Một giọng nói vang lên. Tất cả bọn chúng quay lại. Cô bé cũng ngước mắt lên nhìn xem người đó là ai

- Chị Lam Hạ- Cô bé gọi lớn và chạy về phía Lam Hạ

- Em k


Disneyland 1972 Love the old s