Sát Thủ Địa Ngục

Sát Thủ Địa Ngục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326812

Bình chọn: 7.00/10/681 lượt.

ực chất vết thương ở vai trái của Ceo nhìn từ bên ngoài đã hoàn toàn bình phục. Trong thời gian Ceo hôn mê, cơ thể Ceo đã vô thức dùng nội công để chữa trị vết thương. Ceo khỏi nhưng hậu quả để lại rất lớn vì lúc đó cơ thể Ceo chưa bình phục thậm chí còn là rất yếu. Nên bây giờ, mỗi khi trời mưa, dùng nội công quá nhiều trong khi tình trạng sức khỏe không cho phép thì Ceo sẽ rơi vào trạng thái hôn mê. Và phải mất rất lâu mới có thể hồi phục lại như ban đầu

- Trời mưa sao ?- Trung hơi ngạc nhiên

- Trời mưa sẽ khiến vai trái của Ceo đau và tê buốt. Nhưng không khiến Ceo rơi vào trạng thái hôn mê. Anh đoán rằng trước đó Ceo đã dùng nội công. Thêm nữa cơ thể Ceo chưa bình phục hẳn sau lần dùng nội công trước

- Dùng nội công ? Cô ấy đang nghỉ phép mà

- Đúng vậy. Lần trước cái đêm anh gọi em đến bệnh viện, Ceo đã dùng nội công để bảo vệ một cô bé trước Trung Nam. Và có vẻ trước đó con bé đã phải chịu một cú sốc về tình cảm nên cơ thể mới suy nhược thế

- Em cảm ơn anh

- Không có gì. Anh nghĩ những chuyện này tuy Ceo giấu em nhưng em cần biết. Chăm sóc Ceo cẩn thận nha. Anh về đây. Mai anh lại đến- bác sĩ Minh ra khỏi phòng....

.... Trung đến bên cạnh Hạ, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Hạ. Hạ giấu Trung quá nhiều thứ. Sao Hạ không chia sẻ những điều đó với Trung ? Sao Hạ phải một mình gánh chịu tất cả. Trung thở dài.

Mưa vẫn cứ rơi. Người Hạ run lên. Thân hình bé nhỏ trước mặt Trung đang đau đớn. Trung không thể đứng đó nhìn Hạ như thế được. Trung nằm lên giường, ôm Hạ vào lòng. Thân hình bé nhỏ vẫn đang run lập cập. Trán Hạ nóng bừng nhưng người cô lại thật lạnh. Trung khóc và ôm chặt Hạ hơn. Điều duy nhất cậu có thể làm được bây giờ là truyền cho cô hưoi ấm của trái tim mình. Từ nay, Trung sẽ luôn bên cạnh cô. Trung sẽ không để cô tuột khỏi vòng tay mình một lần nữa.

Sau cơn mưa, trời lại sáng. Những tia nắng ấm áp chiếu quá khung cửa sổ. Trung tỉnh dậy. Trung nhìn thấy Hạ đang ngon giấc trong vòng tay của mình thì cười nhẹ. Hạ không còn sốt nữa. Gương mặt bây giờ cũng đỡ nhợt nhạt hơn. Tối qua, Trung đã ngủ quên từ lúc nào. Chăm người bệnh mà lại thế đấy ? Ôm người bểnh rồi ngủ quên luôn. Trung cười, một nụ cười ấm áp

- Thưa cậu chủ, cậu Trung Nam đến- quản gia mở cửa phòng thông báo. Trung chưa kịp ngồi dậy nói gì thì Trung Nam đã xông thẳng vào phòng. Và tất nhiên Trung Nam nhìn thấy khung cảng vô cùng lãng mạng : Trung và Hạ đang ôm nhau nằm trên giường. Hơn thế nữa Hạ còn đang ngủ rất ngon lành

- Nè, chuyện này là sao ?- Trung Nam hét lớn

- Nói nhỏ chút đi- Trung càu nhàu. Nhanh chóng Trung ra khỏi giường. Trung đứng dậy, nhìn Hạ âu yếu rồi hôn nhẹ lên trán Hạ

- Ồ, bạn Trung của chúng ta đã làm chuyện ấy rồi cơ đấy. Thật không ngờ, một người chung tình như bạn lại có lúc giở trò trêu hoa ghẹo nguyệt- Trung Nam đùa cợt

- Có thôi ngay đi không hả ?- Trung tức giận. Trung Nam biết mình đã động nhầm vào tổ ong nên im bặt. Mọi lần, trêu Trung có thấy sao đâu. Nhưng hôm nay chắc thằng bé ăn nhầm phải cái gì rồi- Tao sẽ giải thích chuyện này sau – Trung cảm thấy mình đã nổi giận vô cớ nên bắt đâu dịu giọng

- Bao giờ cô ấy tỉnh thì gọi điện cho tôi ngay lập tức, nghe chưa ?- Trung quay ra nói với người quản gia

- Vâng ạ. Cậu chủ cứ yên tâm- Trung toan cất bước ra định ra khỏi phòng. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Trung quay người lại

- Chiều nay, anh Minh sẽ đến khám cho cô ấy. bác nhớ dặn người làm phải tuyệt đối tuân thủ những điều anh ấy dặn

- Tôi nhớ rồi. Cậu chủ cứ yên tâm- Nói rồi, Trung ra khỏi phòng. Trung Nam cũng nhanh chóng đi theo.

Trong lúc đợi Trung thay quần áo ở phòng bên cạnh vì phòng Trung đã bị Hạ chiếm, Trung Nam ngồi dưới bàn ăn chờ và hỏi chuyện người quản gia

- Chuyện cô gái ở trên phòng Trung là thế nào vậy ?- Trung Nam hỏi khi đang nhâm nhi tách trà

- Xin lỗi cậu đây là việc riêng của cậu chủ tôi không được phép nói

- Tôi là bạn cậu ấy

- Xin lỗi cậu- Nói rồi người quản gia quay đi.

- Thật là…- Nam hơi tức nhưng cậu cũng không thể làm gì được.

Hôm nay, Trung không đi mô tô như mọi khi. Cậu ngồi trên chiếc ô tô riêng của mình bên cạnh là Trung Nam. Không khí trong ô tô thật ngột ngạt. Từ khi vào xe, Trung không nói lấy một tiếng nào. Gương mặt đăm chiêu suy nghĩ và có thoáng nét buồn, mệt mỏi. Trung Nam cũng không tiện hỏi. Cậu thừa biết rằng những lúc như này Trung muốn được yên tĩnh hơn là bị làm phiền. Từ thái độ ban nãy, Trung Nam đã lờ mờ cảm nhận được người con gái đó rất quan trọng đối với Trung. Và có chuyện gì đó đã xảy ra mà Trung Nam không biết nhưng sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết thôi. Nghĩ vậy nên Trung Nam cũng im lặng. Thi thoảng cậu nhìn ra ngoài qua cửa rồi thở dài.

Tại phòng học lớp 11D

Giờ này, Hạ vẫn chưa đến lớp. Mai lo lắng như ngồi trên đống lửa. Mai bây giờ giống như cái ngày của ba năm về trước. Cái ngày mà đáng lẽ ra Hạ


XtGem Forum catalog