The Soda Pop
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328772

Bình chọn: 7.00/10/877 lượt.

đi vào ngồi xuống bàn ăn, tay anh đặt trên bàn gõ vài nhịp.

Chừng mười lăm phút sau, Thừa Tuyết cùng Tâm Nhi đem thức ăn bày lên bàn, thật ra cô không nghĩ anh sẽ đến nên cô chỉ làm món Việt, đặc biệt là lại có món sườn chua ngọt.

Tâm Nhi rất hiểu chuyện, vừa đem thức ăn lên hết thì liền rời khỏi để lại không gian cho hai người.

Thừa Tuyết đứng nhìn anh, cô chỉ làm canh trứng, trứng cuộn rong biển, trứng chiên và sườn chua ngọt mà thôi.

-Hình như cô làm tiệc trứng?-Nhậm Tử Phàm cảm thấy thú vị mà nhếch mép cười

-À... tại tôi hay làm việc khuya nên làm mấy món từ trứng sẽ nhanh hơn... tôi cũng thích ăn trứng nên...-Thừa Tuyết gãi gãi đầu nói

-Ăn thử đã, để xem có nuốt được không?-Nhậm Tử Phàm ngồi thẳng dậy cầm đũa lên

Đũa anh đưa đến dĩa sườn chua ngọt không hiểu sao lại dịch qua gắp một miếng trứng cuộn rong biển bỏ vào chén ăn.

Thừa Tuyết có chút mong chờ, cô thật muốn biết anh có thích ăn hay không?

Nhậm Tử Phàm ăn một miếng, mùi vị thanh đạm khác lạ, có lẽ do anh lúc trước đến nay đều ăn món Tây nên ăn lại đồ Việt lại cảm thấy mới mẻ.

Anh cũng không thể phủ nhận tay nghề nấu ăn của cô, e là Viên Hy cũng chưa chắc bằng cô.

-Có... có ngon không?-Thừa Tuyết nhìn anh quan sát

-Không khó nuốt lắm. Ngồi xuống ăn đi.-Nhậm Tử Phàm cầm muỗng múc canh húp thử

Không tệ.

Ăn rất lạ miệng, nêm nếm cũng rất vừa miệng, mùi vị lại thơm ngon.

Thừa Tuyết hơi thở phào, anh không chê cô nấu tệ còn chịu ăn những món này, lúc nãy cô sợ anh không thích rồi lại tức giận, hậu quả thật khó lường a.

Thừa Tuyết ngồi xuống bàn, cầm đũa lên, cô giơ đũa xác định ngay dĩa sườn chua ngọt gắp một miếng.

Lâu lắm rồi cô mới ăn lại món ăn do mình làm, lúc ấy Khiêm Lạc rất thích ăn sườn chua ngọt của cô, bây giờ cô làm cũng chỉ để một mình cảm nhận.

Lúc nãy ở Ngự Biệt Uyển, Viên Hy có làm món sườn chua ngọt nhưng lại không thu hút anh cho lắm, vậy mà nhìn dĩa sườn trước mặt, anh lại sinh cảm giác thèm, giống như lúc mẹ anh làm xong đặt lên bàn, anh đều muốn một mình ăn hết.

Anh đưa đũa gắp một miếng sườn vào chén, chầm chậm ăn thử.

Mùi vị này... rất giống!!! Giống như mùi vị mẹ anh làm.

-Sao cô làm được món này?

******

Chương 13: Thân phận thật.

Sự thật đôi khi rất tàn nhẫn, thà là không biết còn tốt hơn.

- - -

-Sao cô làm được món này?

Thừa Tuyết có chút khó hiểu, lại nhìn thấy miếng sườn đang ăn dở trong chén anh mới hiểu rõ, cô cười cười, trông rất thê lương.

-Lúc trước tôi từng vì một người mà học làm nó.

-Là ai dạy cô?

-Là một dì rất tốt, bà là vợ của bạn ba tôi, bà nấu ăn rất ngon nhất là sườn chua ngọt, có người thích ăn món này nên tôi bảo bà dạy mình.-Thừa Tuyết không che giấu

Thì ra là vậy... hèn gì lại giống đến như vậy. Ngay cả Viên Hy cũng không thể có tay nghề như cô, xem ra cô đã rất chú tâm để học làm lấy nó, còn là dành cả một tấm lòng và tình cảm đặc biệt.

-Ăn cơm đi.

Mặt anh bỗng lạnh lùng đi, gắt gỏng nói.

Thừa Tuyết không biết mình lại chọc giận gì anh, nên im lặng ăn hết chén cơm của mình. Bây giờ cô ăn vào lại không nuốt nổi, người đàn ông này như một chiếc máy thời tiết, lúc này nắng lúc kia mưa, khó mà biết được.

Không khí ăn có chút nặng nề, Thừa Tuyết trong đầu nghĩ đến chuyện tối qua anh nói, muốn hỏi anh cho rõ nhưng không dám.

Thấy cô ngập ngừng, như có chuyện muốn hỏi, anh nhìn cô ánh mắt đầy lạnh lẽo nói: "Có chuyện gì nói đi."

-Thật ra... chuyện anh nói... ba tôi, là thế nào?-Thừa Tuyết nuốt nước bọt, lo sợ anh lại như đêm đó muốn lấy mạng cô

Qủa nhiên sắc mặt anh có chút kém đi, là cực không tốt, trên trán xuất hiện hai vạch đen.

-Cái chết của ba cô, chính là một mạng trả một mạng.-Nhậm Tử Phàm trả lời câu hỏi của cô

Cái này... cô trừng mắt, mặt tái đi, có lẽ mọi thứ trước mắt cô đều đen tối chỉ còn người đàn ông lãnh khốc này trước mặt.

-Anh... anh nói vậy là sao?-Thừa Tuyết nhất thời kích động

-Cô thông minh, chắc không cần tôi phải giải thích.-anh đặt đũa xuống dựa người vào ghế

-Anh... anh... là anh giết ba tôi? Có đúng không?-Thừa Tuyết đứng dậy hét

-Đúng vậy.

Cô không nghĩ anh lại không phủ nhận đã nhanh chóng nhận là do mình làm. Cô nhất thời tức giận càng hận người nam nhân này.

-Vì sao anh phải làm vậy? Một mạng đổi một mạng? Anh mau nói cho tôi biết anh là ai?

Ngay khi gặp anh, khuôn mặt anh giống hệt Khiêm Lạc, cô còn nghĩ là người giống người, nhưng mà người này hôm nay lại nói những câu này, thật sự cô không nghĩ anh không dính dáng gì đến Khiêm Lạc.

-Anh có quan hệ gì với Khiêm Lạc? Anh quen anh ấy có đúng không? Hay anh là anh ấy?-Thừa Tuyết đi qua phía anh, giọng nói lạc đi

Nhậm Tử Phàm đứng dậy, ánh mắt xanh lam u ám.

-Khiêm Lạc? Cô xứng đáng nhắc t