
ớc để cô ấy cưới Trình Ngụy là hối hận nhất của anh. Cho nên ba năm sau anh không muốn bản thân lại hối hận.
Anh có cô cũng được, không có cũng được chỉ cần những điều anh làm có thể giúp cô hạnh phúc vui vẻ là được.
-Hai chúng ta đều mang vết thương để bản thân có thể ghi nhớ, lồng ngực anh có một nhát dao, cổ tay em cũng có một nhát dao không lẽ anh không nhớ?-Viên Hy lời nói nghẹn ngào giơ cổ tay có một vết sẹo lên
Lời Viên Hy làm vết thương trong lòng anh đau nhức, tay cầm ly rượu nắm chặt lại.
Ba năm trước cô kết hôn với Trình Ngụy, còn anh đau khổ lựa chọn giữa hai người con gái quan trọng nhất của anh.
-Anh à, anh đừng như vậy nữa, chị ta không xứng với anh, chị ta có thể đâm anh một nhát thì đương nhiên sẽ lại đâm anh thêm một nhát.
-Anh đã từng nói em đừng xen vào chuyện riêng tư của anh, không phải sao?
-Em, phải. Em đã hứa nhưng mà em không muốn anh lại yêu một người phụ nữ đã có chồng có con.
-Chuyện này hôm nay chấm dứt, ba năm trước chúng ta đã nói rõ với nhau rồi. Em về phòng đi.
Nhậm Tử Phàm không nóng cũng không lạnh, khuôn mặt điềm tĩnh đến giật mình.
-Anh...
Viên Hy tức giận nhưng không thể làm gì khác ngoài rời khỏi.
Nhậm Tử Phàm đặt ly lên bàn, hai mắt nhắm lại. Nhát dao của cô đâm anj bây giờ đã là một vết sẹo dài không thể lưu mờ được.
.
Ba năm trước
Nhậm Tử Phàm nhận được điện thoại của Mặc Hàng nói cho anh biết cô sẽ kết hôn với Trình Ngụy. Anh lập tức đặt vé máy bay qua Las Vegas.
Nhưng mà anh tính sao cũng không nghĩ đến Viên Hy sẽ ngăn cản mình.
Anh quay về biệt thự chuẩn bị một vài thứ.
-Anh, anh đi đâu vậy?-Viên Hy cũng cùng lúc quay về
-Anh qua Las Vegas.-anh gấp gáp nói
-Làm gì chứ?
-Cái đó chúng ta sẽ nói sau.
-Dự đám cưới của chị ta? Phải không?
-Đúng vậy. Anh không thể để tuột mất cô ấy.
Nhậm Tử Phàm chuẩn bị đồ đạc xong thì vội vã đi nhưng chưa được năm bước đã bị Viên Hy giật ngược lại: "Nếu anh đi ngăn cản chị ta kết hôn, em sẽ chết cho anh xem."
Anh sững người, quay đầu nhíu mày: "Anh không đùa giỡn với em."
-Em không đùa, một là em, hai là chị ta.-ánh mắt Viên Hy hằng hộc
-Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Anh chỉ nghĩ Viên Hy vì chuyện Thừa Tuyết đâm anh một nhát nên mới khắt khe chuyện anh ngăn cản Thừa Tuyết kết hôn nên không để ý đến lời Viên Hy.
-Là anh ép em.
Viên Hy chạy xộc lại bàn cầm dao gọt trái cây lên không do dự liền cắt ngang cổ tay mình.
Ngay lặp tức Viên Hy té ngã xuống, con dao rớt xuống gạch vang lên âm thanh chói tay.
Nhậm Tử Phàm dừng bước khi nghe tiếng dao sắc lạnh vang lên, quay người lại thì thấy Viên Hy nằm trên sàn nhà, cổ tay trái rướm đầy máu tươi.
-Viên Hy.
Nhậm Tử Phàm lặp tức chạy tới ôm Viên Hy bế đi.
Tới bệnh viện Viên Hy được bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu. Nhậm Tử Phàm ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, khắp người anh dính đầy máu của Viên Hy.
Anh nhìn đồng hồ, chỉ còn mười lăm phút nữa máy bay sẽ cất cánh.
Viên Hy là em gái anh, từ nhỏ đã lớn lên cùng anh, tình cảm rất gắn bó. Còn Thừa Tuyết là người con gái anh yêu, yêu si mê điên cuồng.
Viên Hy đang nguy hiểm tính mạng, Thừa Tuyết sắp lấy Trình Ngụy.
Chuyến bay này là chuyến cuối cùng đến Las Vegas, nếu muốn phải đợi đến ba ngày sau mà cô ngày mai sẽ kết hôn.
Bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra, tháo khẩu trang nói: "Anh là người nhà của bệnh nhân đúng không?"
-Là tôi.-anh đứng dậy nói
-Vết cắt quá sâu lại ngay cổ tay nên cũng mất máu khá nhiều, cô ấy không chịu truyền máu muốn anh vào gặp cô ấy. Bây giờ chúng tôi đang cầm máu cho cô ấy.
-Tôi sẽ vào.
Suốt bốn mươi lăm phút đồng hồ anh đứng bên giường cấp cứu nhìn Viên Hy được bác sĩ truyền máu, khi mười lăm phút đầu trôi qua, anh đã buông bỏ Thừa Tuyết.
Đôi khi yêu ai đó rất nhiều muốn làm cho cô ấy điều gì đó lại bị ngăn cản. Nếu anh đến ngăn cản cô kết hôn, cho dù bị cô từ chối anh cũng cảm thấy vui vẻ bởi vì anh không hối tiếc.
Viên Hy được đưa vào phòng hồi sức, lúc tỉnh lại vừa lúc mặt trời lặn.
Ngoài kia các đường phố lên đèn, nhà cao tầng thắp sáng, một nước Úc rực rỡ xa hoa.
-Sao anh không đi?-Viên Hy giọng yếu ớt hỏi
-Em không cần ép anh như vậy.-anh ngồi bên ghế cạnh giường nhìn cô
-Bởi vì em không muốn mất anh.
-Em đã đánh mất anh rồi. Trước nay anh đều nghĩ em thích Thừa Tuyết.
-Chị ta cướp anh đi, làm anh đau khổ. Em hận chị ta.
-Anh đã mất cô ấy, còn em làm anh rất thất vọng. Sau này chuyện riêng tư của anh, em đừng quan tâm nữa.
-Anh biết em yêu anh mà.-Viên Hy kích động
-Cho dù em không phải em gái ruột của anh, anh cũng không thể yêu em.-anh đứng dậy đi ra ngoài nhưng ngừng lại ở cửa nói tiếp
-Chỉ mong em đừng làm những chuyệ