
i, anh quan tâm nhưng lại làm như không, để Mộ Dung lão gia biết tôi không quan trọng mà thả tôi. Kết quả tôi vẫn bị quăng xuống biển đó thôi.
-Em trách tôi?
-Đương nhiên trách, nhưng mà nghĩ lại thì...-cô nói lại lắc đầu, cười đầy ngọt ngào
-Không phải phụ nữ thích kiểu quan tâm âm thầm hay sao?
-Gì chứ? Ai nói? Quan tâm phải theo trường hợp nào nên âm thầm nên biểu lộ.-cô bĩu môi
-Mẹ tôi nói.-anh nhoẻn miệng cười
-Hả?
Cô tròn mắt, lời nói cũng không nói ra được lời nào.
-Bà nói quan tâm người khác có rất nhiều cách cũng không cần phải cho người ta biết, miễn là trong lòng thật quan tâm đến người đó thôi.
Anh vừa nói vừa hồi tưởng lúc bà dịu dàng xoa đầu mình, bàn tay bà đầy ấm áp tình thương mẹ.
-Mẹ anh hẳn là người phụ nữ rất tốt.
-Với tôi không bất kì người phụ nữ nào tốt như bà.
Nhắm mắt chạm nhẹ nỗi đau giật mình chợt nhớ đã không còn nữa chỉ là giấc mơ quá êm đềm trọn vẹn 1 vòng tay dịu êm...
Cô biết được tình cảm mà Nhậm Tử Phàm dành cho mẹ mình là sự tôn kính sâu sắc từ tận đáy lòng. Mà cô cũng như vậy.
Chương 44:Như ngỡ ra. Đột nhiên lại im lặng, Thừa Tuyết nghĩ đến mẹ mình ở bệnh viện, bệnh tình còn chưa biết bao giờ tái phát. -À, chuyện hôm trước anh nói... về bệnh tình mẹ tôi... -Đã tìm được người thích hợp chịu hiến tim cho mẹ em. -Thật sao? Cô vui mừng, ánh mắt lưu ly sáng rực. -Em đi đâu, tôi đưa em đi. -Hôm nay tôi xin nghỉ. Tôi định sẽ đi chơi cả ngày. -Vậy sáng đến giờ em làm gì rồi? -Mua rất nhiều đồ, tốn cũng rất nhiều tiền. Coi như là cô thú tội với anh đi, tất cả đều do hiểu lầm thôi cũng không phải cô muốn. -Có đủ không? Nếu không đủ tôi sẽ chuyển thêm vào tài khoản cho em.-anh không tức giận dường như đến vô tâm -Đủ, rất đủ. Không cần chuyển thêm.-cô lắc tay liên tục Cô không thể lấy thêm tiền của anh, dù sao cô cũng có tay chân, nghề nghiệp cũng ổn định với lại tiền trong tài khoản cô còn có thể mua được rất nhiều thứ đó. -Gần đây có một nhà hàng Trung Quốc mới mở, lần trước tôi đi cùng Viên Hy ăn cũng rất được. Nếu em muốn tôi dẫn em đi. Cô muốn hỏi, anh và Viên Hy rốt cục có phải là anh em hay không? Đôi lúc cô cảm thấy hai người cứ như cặp đôi hơn là anh em. Nhưng mà sao cô lại hỏi như vậy được, bọn họ cùng họ, sống cùng nhau từ nhỏ đến lớn nên tình cảm tốt là phải. Cô quá đa nghi thôi. Cô cười trừ, đáp: "Cũng được, dù sao tôi cũng chưa ăn." Khi nãy gọi đồ ăn nhưng cô vẫn chưa ăn được gì, bụng cũng bắt đầu đánh trống lên rồi. -Anh không bận sao?-cô nghiêng đầu hỏi anh -Đáng lẽ có, nhưng vừa mới hủy.-anh nhoẻn miệng cười -Vậy thì đi. Nhậm Tử Phàm xoay vô lăng rẽ qua đường khác, chạy thêm một đoạn đường dài đến khu phố sầm uất với nhiều nhà hàng quán ăn, rẽ vào Quán ăn Trung Hoa. Nhà hàng gây ấn tượng với phong cách thiết kết pha trộn giữa nghệ thuật Trung Hoa và Việt, từ việc bài trí bàn ghế bằng gỗ đen kết hợp với màu trắng tao nhã của trang trải bàn và màu nâu đỏ của thảm. Quán ăn với không gian riêng biệt, ấm cúng nên là điểm hẹn lý tưởng khởi đầu cho những doanh nhân, gia đình hay cặp đôi gặp gỡ trò chuyện và thưởng thức ẩm thực. Đội ngũ đầu bếp rất nhiều kinh nghiệm đến từ Hồng Kông. Chọn một bàn lí tưởng, phục vụ đem thực đơn lên, ghi chép thức ăn cả hai gọi. Rất nhanh sau đó thức ăn liền được bày lên bàn tỏa mùi thơm nức. Đậu phụ Tứ Xuyên, gà Kungpao, mì kéo Lan Châu, sủi cảo, cơm chiên Dương Châu. -Oa, nhìn hấp dẫn quá. Thừa Tuyết cầm đũa muỗng lên nuốt nước bọt nhìn từng dĩa thức ăn trên bàn. -Hấp dẫn thì ăn đi. Anh nói xong cũng cầm đũa lên. -Vậy thì tôi không khách sáo. Thừa Tuyết gắp thức ăn vào chén, hết món này đến món khác, vừa ăn vừa khen hết lời. Tay nghề của đầu bếp ở đây giỏi thật nha. -Ăn từ từ thôi. Tôi cũng không giành với em. Anh đưa ly nước cho cô uống. -Quán ăn ở đây tốt thật, quán trang trí hài hòa, món ăn thì không thể chê. Rất tốt. Thừa Tuyết uống ngụm nước, nói xong lại ăn tiếp. Anh cảm thấy cô rất buồn cười, lâu lâu lại như trẻ con, làm những hành động rất đáng yêu làm anh không dời mắt được. Thừa Tuyết vốn đanh ăn rất ngon lành lại buông đũa. Nhận Tử Phàm còn tưởng thức ăn nhanh như vậy bị cô chê định gọi món khác. -Không cần, là tôi lo cho Tâm Nhi.-Thừa Tuyết cúi đầu nói -Tôi thả Tâm Nhi ra là được chứ gì? Làm sao anh không biết mục đích của cô chứ? Nói trắng ra là cô muốn anh thả Tâm Nhi ra. -Còn cho tâm nhi năm ngày nghỉ phép.-cô giơ năm ngón tay lên -Tôi hứa. Thừa Tuyết vui vẻ khi anh đồng ý với mình vừa định cầm đũa ăn tiếp thì đã buông xuống lại.. -Sao nữa? Hôm nay cô làm sao nữa không biết? -Ba tôi... vì sao phải giết ông ấy?-cô ngẩng đầu, ta khẽ nắm khăn trải bàn -Vẫn chưa phải lúc. Em có thể hận tôi thậm chí muốn giết tôi nhưng mà hãy nghe tôi lần này, tôi là có lí do. Cô không hận anh... nhưng cô cảm thấy có lỗi với ba mình, kẻ giết ba cô lại đang cùng cô dùng bữa, cô còn không căm hận anh, ông có thất vọng về cô không? Đúng lúc này điện thoại của anh reo lên, Nhậm Tử Phàm lấy ra nghe máy, chờ người bên kia nói gì đó an