Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210264

Bình chọn: 8.00/10/1026 lượt.

yết cụp mi, nước đá trong ly tan ra thành hơi lạnh chảy ra ngoài, hai tay cô lạnh toát.

-Không phải...-cô lắc đầu, không hiểu sao hốc mắt lại đầy hơi

Cô vì sao lại đau lòng? Là đau lòng như tối hôm đó hay là vì biết được anh không phải không quan tâm cô?

Hoặc là cô đã hiểu lầm anh, tối hôm đó còn nói những lời lẽ như vậy...

-Anh ấy kêu em đến nói với chị?-cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống khăn trải bàn thấm ướt thành một hình tròn

-Thiếu gia không phải người thích giải thích, là em vô tình nghe cuộc nói chuyện của thiếu gia với Mặc Hàng.-Tư Nguyên tháo tay cô ra khỏi ly, nắm lấy hai bàn tay cô, lại nói

-Vì sao chị cứ bài xích mình trong suy nghĩ đã đặt ra sẵn? Bởi vì trong lòng chị luôn có ý nghĩ thiếu gia lừa gạt chị chưa từng quan tâm chị. Thật ra thiếu gia quan tâm chị, nhưng không thể hiện bằng lời mà thôi.

-Giá mà chị nhớ lại... nếu anh ấy muốn tốt cho chị thì đáng lẽ phải giúp chị nhớ ra, vì sao lại cứ...

Cô càng lúc càng rơi lệ nhiều hơn, tay run rẩy để Tư Nguyên nắm lấy.

-Em nghĩ thiếu gia có lí do của mình, hoặc là muốn tốt cho chị hoặc là anh ấy sợ chị nhớ rồi sẽ đi mất.

Cảm giác cũng thường đánh lừa con người, giống như cô lúc này tưởng chừng chẳng ai bên cạnh mình hóa ra luôn có người âm thầm quan tâm.

Mặc dù là âm thầm nhưng mấy ai có thể chịu được sự hiểu lầm và cam chịu.

Bây giờ cô đã hiểu câu nói của anh: Em cái gì cũng không nghe tôi nói, cái gì cũng không tin tôi.

Đúng vậy, là cô không nghe lời anh nói chỉ biết trách cứ anh. Anh vô lương tâm nhưng kẻ không có lương tâm là cô mới đúng.

Thừa Tuyết không nói bất kì lời nào đã đẩy ghế đứng dậy chạy đi mất.

Tư Nguyên dõi theo bóng lưng đầy gấp gáp của cô, nở nụ cười hiền hòa.

Gió nhẹ thổi qua, cái lạnh đầu đông làm người đi đường phải kéo cao dây kéo áo khoác lên, Thừa Tuyết ăn mặc phong phanh giữa đám người kia chạy về phía trước. Nhẹ nhàng đâu đây mùi hương thơm đầy nam tính đó, nghe xung quanh âm thanh vang lên sao thân quen, thật nhẹ nhàng.

HyperSport !?

Thừa Tuyết nhìn chiếc xe chạy về hướng cô, liền nhận ra là xe của Nhậm Tử Phàm không nghĩ ngợi liền lao ra chặn xe lại.

Tài xế thấy đột ngột có người chạy ra liền phanh gấp vì vậy mà xe lệch đi suýt đâm vào lề, trên đường cũng do đó có dấu xe bánh xe ma sát thành một đường cong dài.

Nhậm Tử Phàm phản ứng nhanh không để bị thương, nhíu mày nhìn tài xế.

-Xin lỗi thiếu gia, có một cô gái lao ra nên tôi...

Nhậm Tử Phàm hơi nhướn người, nhìn thấy người chặn đầu xe là Thừa Tuyết thì mày chau chặt mà một khắc sao đã đen như Bao Công.

Thừa Tuyết nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn.

-Em vội đi đầu thai hay sao lại lao ra giữa đường?-Nhậm Tử Phàm vừa ra khỏi xe đã la mắng cô

Thừa Tuyết lại không hề tức giận ngược lại còn cười tủm tỉm, cười đến khó hiểu.

-Em cười cái gì?-anh cảm thấy cô rất kì quặc, không phải tối qua còn mắng chửi anh hay sao?

-Vào xe đi.

Cô đi đến kéo anh ngồi vào xe.

Nhậm Tử Phàm kêu tài xế về trước, bản thân tự lái xe.

-Không phải ghét tôi lắm sao?-anh nhấn ga chạy đi

-Không.-cô lắc đầu

-Không nghĩ tôi vô lương tâm, không có tính người sao?-anh cảnh giác, là thấy cô rất kì lạ

-Không nghĩ.

-Ai đó đã nói gì với em?

-Sao anh biết?

Anh biết ngay mà. Mặc Hàng và Mặc Phong đều không phải là kẻ nhiều chuyện, chắc chắn là cô gái ở bên cạnh Mặc Hàng.

-Thật ra anh có thể nói rõ với tôi. Cảm ơn.

Dù anh có chấp nhận hoặc nghĩ cô mặt dày hôm trước chửi anh hôm sau lại cảm ơn anh thì cô cũng phải nói hai từ cảm ơn với anh.

-Anh biết sẽ bị tôi hiểu lầm vì sao vẫn cứ âm thầm không nói ra.

-Em chịu nghe tôi nói sao?

Anh nhìn sang cô, gần như là trừng mắt.

Cô rụt cổ, cười hì hì nói: "Thật ra anh chịu khó một tí..."

-Em biết trước nay tôi không thích giải thích nhiều. Dù sao hiểu lầm của em về tôi cũng không chỉ có chuyện này.

-Xin lỗi mà.-Thừa Tuyết biết rõ anh còn giận liền làm như con mèo ngã đầu cọ cọ vào bờ vai anh

-Em giở trò gì vậy?

-Xin lỗi anh.-cô ngẩng đầu nhe răng cười sau đó lại tiếp tục làm con mèo nhỏ

-Khó chịu quá đi.-anh đẩy đẩy vai, môi nhàn nhạt cười

Hành động của cô giống hệt mấy con mèo nhỏ nịnh nọt chủ mình, làm anh nhớ đến câu: Con mèo nhỏ làm sai, cọ vào người chủ để lấy lòng. Mèo nhỏ ngoan ngoãn kêu meo, chủ nhân vui vẻ ôm nó vào lòng.

-Xin lỗi mà...

-Được được, mau dừng lại đi.

Anh dùng tay đẩy đầu cô ra.

-Sau này anh muốn quan tâm người ta thì đừng để trong lòng làm cho người ta hiểu lầm, còn nữa cách anh quan tâm người khác thật không đúng a.

-Không đúng gì chứ?-anh nhíu mày nhìn cô

-Không phải lúc nào cũng cứng rắn được lâu lâu mềm mỏng một chút, vì anh cứ cứng nhắc nên khi Mộ Dung lão gia nói bắt tô


Old school Swatch Watches