
dùng.-anh rút trong ví ra một chiếc thẻ tín dụng bạch kim đưa cho cô
-Cái này không cần đâu... tôi có tiền mà.-cô vội từ chối
-Lỡ như sau này có việc gì gấp cần tiền thì sao? Em cầm phòng hờ đi.-anh đi đến bên giường nhét vào tay cô
-Tôi...
Cô thật sự không cần đến nó, với lại cô cũng không có mua thứ gì nhiều tiền cả.
-Em cầm lấy đi. Tối nay tôi sẽ đến.
Anh đến thì nói với cô làm gì cơ chứ? Cô không hiểu, mặt ngệch đi nhìn anh.
-Tôi muốn ăn sườn chua ngọt.-anh thấy cô ngệch mặt đi, liền nói
Cô à một tiếng, chợt hiểu ra ý của anh. Hóa ra anh muốn tối nay anh đến muốn cô nấu bữa tối.
Cô định mở miệng hỏi anh có lại cho cô leo cây không? Nhưng mà lại không thể mở lời, nhìn anh xoay lưng về phía mình bước đi.
Nhìn anh khuất sau cảnh cửa, cô chợt buồn bã, lại rúc mình vào chăn mỏng.
. . .
Chín giờ sáng Thừa Tuyết mặc bộ quần áo đơn giản đi đến siêu thị mua những thứ cần thiết.
Đẩy xe đẩy đi vòng quanh những dãy trưng bày hàng thấy cái gì cần thiết thì bỏ vào trong xe đẩy.
Mua xong đi ra quầy thu ngân tính tiền, sau đó cầm túi đồ đi ra ngoài bắt taxi.
Chiếc xe sang trọng vô tình chạy ngang qua, người bên trong qua lớp cửa kính nhìn thấy cô gái đứng ngoài cửa siêu thị thì liền kêu tài xế dừng lại.
Thừa Tuyết nhìn chiếc Lamborghini dừng trước mặt mình, còn tưởng là người đi siêu thị nên lùi về sau hai bước.
Trình Ngụy mở cửa xe bước ra, bộ âu phục trắng bao lấy cơ thể lịch lãm của anh, dáng người uy mãnh khí thế cao ngất vượt trội người khác.
Thừa Tuyết nhận ra Trình Ngụy, không biết nên cười hay khóc.
Người này tính tình cứ như người điên, lời lẽ nói ra khỏi cửa miệng không có gì ngại ngùng cả, phải nói là tên đại biến thái.
-Tiểu Tam...
Thấy chưa, gặp cô thì liền kêu cô bằng hai cái từ này.
-Nhị thiếu, anh muốn mua gì vậy?
Cô vừa định chửi anh một tiếng thì trong xe lại có người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp bước ra giọng nũng nịu nắm lấy cánh tay anh.
Thừa Tuyết thấy vô cùng chán ghét, liếc cả hai người bọn họ.
-Người đẹp, bây giờ anh bận, tối anh tìm em.-Trình Ngụy xoa cằm cô ta nói
-Người ta còn chưa muốn đi mà.-cô ta ỏng ẹo nói
-Tối anh tìm em. Mau lên xe đi.
Trình Ngụy nhanh tay đón được chiếc taxi, đẩy cô ta vào xe.
Thừa Tuyết thấy màn này chán ghét vô cùng, nhân cơ hội có người vừa xuống taxi liền chạy tới.
-Tiểu Tam, Tiểu Tam...-Trình Ngụy nhanh chân chạy tới nắm lấy cổ tay cô níu lại
-Nhị thiếu, anh lại muốn gì đây?-cô nhăn mày cau mặt hỏi anh
-Tiểu Tam, đi siêu thị sao?-Trình Ngụy hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn
-Không lẽ anh không thấy?-Thừa Tuyết thật sự nên khuyên anh khám lại mắt và não của mình
-Em làm sao mà cứ cau có vậy? Là vì lúc nãy tôi đi cùng cô gái khác sao?
Cái đồ biến thái! Lại nghĩ cô ghen, đúng là tự tin thái quá.
-Tôi từ trước đến giờ đối với phụ nữ đều yêu thương như vậy, không nỡ làm bọn họ đau lòng.
-Vậy thì anh đi mà yêu thương cô ta đi. Tôi phải đi.-cô nói, gạt anh qua một bên toan rời đi
-Này này, có phải em tới rồi không? Sao tính tình bực bội quá vậy?
Cô nhíu mày, liền hiểu ra hàm ý anh nói, lập tức trừng anh: "Tới cái đầu anh. Đồ bệnh hoạn."
Anh đúng là đồ bệnh hoạn, thần kinh, đại biến thái mà.
-Vậy thì đi, tôi dẫn em đi xem cái này.-Trình Ngụy cười sáng lạng, sau đó nắm tay cô bước tới xe
-Này, anh định đưa tôi đi đâu chứ? Này, này...
Mặc cô hỏi, Trình Ngụy vẫn ngang ngược kéo cô ngồi lên xe rồi cho xe chạy đi.
Trình Ngụy cho xe dừng trước tập đoàn Lạc Thanh, lại kéo tay cô vào trong.
Nhân viên gặp anh bước vào thì cúi đầu kính cẩn chào, trong lòng cũng thắc mắc cô gái bên cạnh anh là ai?
Anh dẫn cô vào thang máy, nhấn số lớn nhất trong dãy số.
-Đây là đâu?
-Lạc Thanh. Tập đoàn tôi mới vừa thu mua đã đổi tên lại.-Trình Ngụy dựa vào thang máy nói
-Đưa tôi đến đây để làm gì chứ?-cô hỏi
-Cho em xem cái này. Em sẽ rất thích.
-Làm ra vẻ bí mật.
-Em bỏ mấy cái túi đó đi được không? Nhìn thật kì cục.
-Kì cục kệ tôi. Ai bảo anh kéo tôi đến trong khi tôi vừa đi siêu thị.-cô bĩu môi
-Một lát gửi ở bàn thư ký đi, đem vào phòng tôi thì bốc mùi mất.
-Biết rồi.
Thang máy "ting" một cái, hai bên cánh cửa tự động mở ra, Thừa Tuyết theo lời Trình Ngụy gửi túi đồ cho thư ký, sau đó cùng anh vào phòng làm việc của anh.
Căn phòng này so với phòng tổng tài của Nhậm Tử Phàm đúng là không chê được. Mọi vật dụng chất liệu đều là hàng cao cấp, phòng này lại rất rộng lớn, là vô cùng rộng lớn.
-Anh dẫn tôi đến là để tôi tham quan phòng làm việc của anh sao?-Thừa Tuyết nhàm chán hỏi
-Không phải.
-Vậy là gì chứ?
-Lại đây.
Anh ngoắc cô lại bàn làm việc của mìn