
/>
-Anh đến rồi sao? Mau ngồi xuống.-Viên Hy bưng món cuối cùng lên, sau đó tháo tạp dề ra
-Hôm nay anh thật có lộc ăn.-Nhậm Tử Phàm ngồi xuống ghế
-Vậy thì một lát anh ăn nhiều một chút, em đã bỏ công rất nhiều.-Viên Hy ngồi xuống ghế đối diện anh
-Tất nhiên anh phải ăn nhiều rồi, do em làm mà.
Viên Hy cười tươi tắn, sau đó mở nắp chai champagne ra rót vào hai ly rượu chân cao.
Nhậm Tử Phàm ăn cũng rất ngon miệng, hôm nay Viên Hy đột nhiên rất có hứng kể những chuyện lúc trước nghe, không thì lôi ra những câu chuyện vui để kể, lại cứ rót rượu vào cho anh.
Thật ra tửu lượng của anh rất tốt, vì Viên Hy cứ rót cho anh ly này đến ly khác, nên đầu anh cũng có chút choáng, mặt mày cũng đỏ lên.
-Viên Hy đừng rót nữa.-lí trí của anh vẫn còn nên liền ngăn Viên Hy định rót tiếp rượu cho mình
-Anh... em thật sự rất yêu anh.
Viên Hy lời nói giống như mình đã làm mất anh, đẩy ghế đứng lên đi vòng qua bên anh.
-Viên Hy, anh cứ nghĩ lúc sáng chúng ta đã nói rõ.-Nhậm Tử Phàm khẽ lắc lắc đầu, nồng độ của rượu làm anh có chút choáng
-Em biết, nhưng mà em chỉ muốn, trở thành người phụ nữ của anh. Không cần anh phải chịu trách nhiệm.-Viên Hy đứng phía sau anh hai tay choàng ôm lấy cổ anh, bàn tay vuốt ve lồng ngực anh
-Viên Hy, vì sao em ngoan cố như vậy?-anh khẽ nhíu mày, mặt mày có chút xám đi
-Em không phải ngoan cố. Là tình yêu của em dành cho anh ngoan cố. Anh cứ xem em giống như các cô gái khác, biến em thành người phụ nữ của anh đi.-Viên Hy bàn tay cứ vuốt ve lòng ngực anh, từ phía sau thì thầm vào tai anh
Nhậm Tử Phàm cảm thấy cơ thể rất khó chịu, rượu ở trong người đã làm anh nóng ran, bây giờ thêm sự kích thích của Viên Hy càng làm anh khó chịu hơn.
-Em... Viên Hy, em về phòng nghỉ đi.-Nhậm Tử Phàm bắt lấy bàn tay của Viên Hy, đẩy ghế đứng lên
-Em không muốn, hay là anh không dám?-Viên Hy dùng lời lẽ khiêu khích, ánh mắt to tròn nhìn anh đầy ý cười
-Em nghĩ anh không dám?
Trước giờ bản tính Nhậm Tử Phàm có tính chiếm đoạt rất cao, rượu vào cộng thêm lời lẽ khiêu khích của Viên Hy càng làm tăng tính ham muốn chiếm đoạt cô hơn.
-Anh không dám.-Viên Hy ngẩng cao đầu lớn tiếng nói
Nhậm Tử Phàm muốn chứng minh cho Viên Hy xem liền cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi Viên Hy, hai tay ở phía sau ôm chặt lấy cô.
Viên Hy nhận được sự chủ động của anh thì đắc thắng trong lòng, cô không tin bọn họ nếu xảy ra quan hệ anh sẽ rũ bỏ trách nhiệm.
Bọn họ hôn nhau rất cuồng nhiệt, Nhậm Tử Phàm dường như mất dần lí trí, chỉ biết bản thân rất muốn cô, quên mất cô trên danh nghĩa là em gái mình.
Bọn họ hôn từ dưới nhà lên đến phòng của anh, Nhậm Tử Phàm đặt Viên Hy lên giường, đôi môi tham lam hôn lên khắp người cô.
Viên Hy bị anh hôn đầu choáng váng, nhưng vẻ mặt vô cùng vui sướng.
.
Thừa Tuyết nhìn thức ăn đã nguội lạnh, liếc sang đồng hồ đã là tám giờ kém mười, đôi mắt rũ xuống.
-Hay là để em gọi điện cho thiếu gia.-Tâm Nhi thấy cô ngồi đợi anh thì nói
-Không cần, anh ta đã quên không cần nhắc.
Thừa Tuyết thanh âm không hề buồn bã hay tức giận, chỉ lẳng lặng đứng lên đi lên cầu thang về phòng mình.
Tâm Nhi nhìn cô đi lên phòng thì thở dài.
Thừa Tuyết lên phòng, bên ngoài trời tối đen như mực, đến mặt trăng cũng bị mây đen che mất, trời đột nhiên đổ mưa to.
Tiếng mưa ồ ạt đổ xuống giống như một trận trút nước không ngừng, lâu lâu lại vang lên tiếng sấm chớp chói tai.
Thừa Tuyết thông qua lớp cửa kính ở ban công nhìn thấy trận mưa lớn kia, không hiểu sao trong lòng cũng giống trận mưa trút nước xối xả này.
.
Gần hai giờ sáng, có người đi vào phòng Thừa Tuyết, quần áo không được chỉnh tề vô cùng xốc xếch.
Người đó ngồi xuống giường, hai tay chống hai bên người cô, mặt cúi sát xuống cần cổ trắng mịn của cô.
Thừa Tuyết đang ngủ lại cảm thấy có ai đó thì cựa quậy nhăn trán, ở cổ có chút ngưa ngứa thì mở mắt ra.
-A...
Thừa Tuyết giật mình kinh ngạc lại rất hoảng sợ, liền dùng tay chân đánh đá.
-Là tôi.
Thừa Tuyết ngưng mọi hành động lại khi nhận ra giọng nói của Nhậm Tử Phàm.
-Anh...
-Im lặng, tôi không làm hại em đâu.
Giọng anh khàn khàn, lại đục ngầu.
Thừa Tuyết mặc dù muốn biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn im lặng nghe theo lời anh.
Cô ngửi được trên người anh có mùi rượu, còn có cả hương nước hoa Pháp nồng nặc. Cô liếc sang liền nhìn thấy dấu hôn đỏ chót trên cổ anh.
Nhói.
Không biết vì cái gì mà lòng cô rất nhói, giống như bản thân vừa bị anh phản bội. Không cần nghĩ, cô cũng biết anh làm gì lại quên mất lời hẹn ăn tối cùng cô.
Sau khi bình tĩnh được bản thân, Nhậm Tử Phàm liền thay đổi tư thế, nằm xuống giường đầu nằm lên đùi cô.
Thừa Tuyết bất ngờ trước hành động của anh, quên mất phản ứng.