Pair of Vintage Old School Fru
Sao Song Ngư

Sao Song Ngư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323082

Bình chọn: 9.00/10/308 lượt.

ng.

Nhìn thấy Gia Hòa khẽ khàng khép cửa lại, thiếu gia dập tắt điếu thuốc, nằm xuống sofa.

Gần đây cô thường xuyên nói cám ơn với anh.

Đến Thượng Hải ba tháng, thiếu gia rốt cuộc có được công việc đầu tiên.

“Cơm cà ri?” Anh trừng Gia Hòa, “Cô muốn thấy tôi bị chê cười phải không?”

Gia Hòa đi theo sau thiếu gia từ phòng ngủ đến phòng khách, rồi từ phòng khách về phòng ngủ: “Minh thiếu, tôi biết trong thời gian ngắn anh không có cách chấp nhận, nhưng mà nhãn hiệu này rất có tiếng tăm ở Nhật Bản, ngay cả vua cũng chỉ đích danh ——”

“Tôi mặc kệ hoàng đế vua chúa. Tôi mặc kệ!” Anh hung hăng trừng cô, sau đó châm điếu thuốc.

Gia Hòa giận tái mặt, chộp lấy thuốc lá từ trong tay anh: “Tôi mặc kệ anh làm hay không, đã ký hợp đồng rồi. Tuần sau anh phải đi.”

Nói xong cô ngậm điếu thuốc đi ra ngoài.

Anh nhìn bóng lưng của cô mà buồn bực không nói ra lời, dùng sức ném bật lửa lên giường nhưng cũng chẳng nói được gì.

Nhưng sáng sớm tuần sau, thiếu gia vẫn cùng Gia Hòa đến studio quay phim.

“Đừng cứ để mặt đen thui thế…” Gia Hòa trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng ngoài miệng nghiến răng nghiến lợi.

Thiếu gia không cảm kích mà hừ một tiếng, xoay người muốn đi: “Vậy cô đi quay đi, tôi trở về ngủ.”

“Haiz!” Gia Hòa bất đắc dĩ túm cánh tay dài của anh, cười làm lành nói: “Thiếu gia…”

Ánh mắt James xoay vòng một cái, hình như có ý tưởng mới.

“Tôi muốn ăn pudding xoài của Hui Lau Shan*.”

(*) chuỗi cửa hàng chuyên về “tráng miệng lành mạnh” (healthy dessert) thuộc công ty sản xuất thực phẩm Hui Lau Shan (http://www.hkhls.com). Thành lập hồi thập niên 1960 từ Yuen Long (Nguyên Lãng) ở New Territories (Tân Giới), Hui Lau Shan nguyên thủy bán dược thảo, nổi tiếng với hai món thạch rùa (turtle jelly) và trà dược thảo (herbal tea). Sau này, chuỗi cửa hàng chuyển sang chuyên trị các món tráng miệng và quà vặt (snack). Hiện nay Hui Lau Shan có khoảng 50 cửa hàng rải khắp Hong Kong và nhiều cửa hàng ở Trung Quốc, Malaysia, Hoa Kỳ… [nguồn: http://www.phamhongphuoc.net/2013/11/25/mon-trang-mieng-xoai-la-tat-ca-hui-lau-shan/'>

Gia Hòa đưa ra vẻ mặt đau khổ: “Nơi này là Tân Trang…”

“Tôi mặc kệ, trước khi quay phim nhất định phải có.” Anh đắc ý khoanh tay ngồi xuống sofa.

Cô trề môi mếu máo: “Có phải được ăn là bắt đầu làm việc không?”

“Xem tâm trạng của bổn thiếu gia đã.” Anh cười cười, ngẩng đầu nhìn cô.

Cô vỗ vai anh: “Đừng chạy loạn.”

Cô dặn dò vài câu với nhân viên bên cạnh rồi đi khỏi.

Bình thường bắt đầu làm việc đều là 8 giờ sáng, gần 10 giờ bắt đầu quay. Vì thế thiếu gia lấy ra máy Gameboy mang theo bên người chơi tiếp, sau khi Super Mario vượt qua mấy cấp, anh bắt đầu nhàm chán nhìn xung quanh.

Lúc này có nhân viên đến thông báo với anh 20 phút nữa sẽ bắt đầu quay phim.

“Làm gì, trước đó không phải đã nói rồi à.” Thiếu gia lầu bầu, trong lòng lại suy nghĩ chắc cô không xảy ra chuyện chứ, sắp một tiếng rưỡi rồi.

Đang lúc anh lấy di động định gọi điện thì hai cốc pudding xoài xuất hiện trước mắt anh.

Thiếu gia ngẩng đầu nhìn Gia Hòa, mặt cô bị phơi nắng đến đỏ bừng, thở hổn hển.

Bỗng nhiên ánh mắt anh trầm xuống, cầm cốc bắt đầu ăn, nhưng ngoài miệng không quên oán trách: “Bảo cô đi mua pudding xoài, không phải bảo cô đi Thái Lan mua xoài, đi lâu như vậy, sắp quay rồi.”

Gia Hòa buông túi xách xuống, đấm đấm vai: “Từ đây đến Phổ Đông rất xa mà.”

Anh đột nhiên ho mấy cái, cô vội vàng vỗ lưng cho anh.

“Cô đi Phổ Đông mua?! Cô não ngắn à, xa như thế.” Anh vừa lau vết nước bên miệng vừa trừng cô.

“Không phải anh nói cửa hàng trên đại lộ Thế Kỷ có hương vị giống ở Hồng Kông nhất sao, tôi biết khẩu vị của anh, mua về không hợp ý anh sẽ chẳng chịu ăn.” Gia Hòa hô to gọi nhỏ với anh cũng không thèm để ý.

Thiếu gia sửng sốt vài giây, bỗng nhiên cúi đầu trầm mặc mà chuyên tâm ăn pudding xoài trong tay.

“Cho cô.” Anh đưa cốc kia cho Gia Hòa.

“Khỏi cần, anh thích ăn như vậy, tôi đặc biệt mua hai cái.” Gia Hòa ngồi trên tay vịn sofa, tiện tay mở chai nước khoáng uống ngay.

“Đúng rồi, tôi đi hỏi đạo diễn Hạ.” Cô hình như nhớ tới gì đó nên đứng dậy đi tìm đạo diễn.

Thiếu gia nhìn bóng lưng của cô không nhịn được mà mỉm cười, dường như pudding xoài này lại ngọt thêm vài phần.

“Cắt!” Đạo diễn lắc đầu, “Tiểu Chu, cậu như thế không được đâu.”

Thiếu gia không quá quen với cách gọi của Thượng Hải, bởi vậy anh không nghĩ rằng đạo diễn đang gọi mình, vẫn ngây ngô ngồi trước bàn đạo cụ.

Đạo diễn đi lên, kiên nhẫn hỏi: “Chúng ta phải thể hiện cậu ở nước ngoài ăn được cơm cà ri này, mùi vị này khiến cậu nhớ tới người bạn gái ở quê nhà, bởi vì cô ấy thường nấu cơm cà ri cho cậu ăn, rất giống với mùi vị này, cậu có hiểu không.”

Thiếu gia nghiêm túc gật đầu, mặc dù anh xem không hiểu tiếng Trung, nhưng Gi