
người cứ chơi và cứ vui đùa như thuở trẻ con, bọn họ chơi như thể
đây là ngày cuối cùng được ngồi cùng nhau một cách yên bình, chí ít đó
là suy nghĩ của anh và cậu. Vì con nhỏ Băng Du kia, làm sao mà hiểu
được. Hầy, người vô tâm, người khổ tâm! 乂◜◬◝乂
Chơi đến tận 5h chiều, hai đứa nó ra về. 3 người nhìn nhau, ánh mắt
đều lộ rõ vẻ tiếc nuối. Ngồi trên xe, cậu hỏi nó muốn đi dạo không, nó
gật đầu, hai đứa liền đi.
Cậu đi chậm chậm, nó đằng sau cứ luôn mồm:
– Mày với anh Thiên thế này là tốt rồi! Thật sự cảm giác như khi xưa ấy!
– Ừ!
– Sao? Anh Thiên nấu ăn ngon đúng không? Ngon quá í chứ!
– Ừ!
– Tao nói rồi mà!
Cậu chỉ cười. Nó thấy lạ bèn nói:
– Tâm sự gì thì nói ra đi! Tao nghe đây!
Cậu phì cười. Con bé này hiểu cậu thật! Đúng là bà xã nhà cậu tuyệt nhất!
– Không có gì đâu!
– Thật không?
– Thật mà! – Cậu vòng tay ra sau, vỗ vỗ tay nó như chứng minh lời nói của mình.
– Được rồi! Nếu có gì muốn kể cứ nói với tao nhé!
– Ừa! Du này?
– Làm sao?
– Tao với anh Thiên, ai nấu ngon hơn? – Cậu đã trở về là cậu. Tìm mọi cách để vượt mặt anh.
– Mỗi người mỗi nét riêng biệt. – Nó nói thật mà. Mùi vị món ăn của hai người hoàn toàn khác nhau nhưng đều rất ngon!
– Thế thì thích ăn món của ai hơn? Thích anh Thiên hay tao nấu hơn? – Đành đổi câu hỏi vậy.
– Cả hai.
– Chỉ được chọn một!
– Thế tao chọn…..mẹ! – Mẹ vẫn là nhất!
-……….- Cậu đang rủa xả nó trong lòng.
– Vậy….nếu, tao chỉ nói là nếu, chỉ được chọn 1 trong 2 là anh Thiên
và tao làm chồng, mày chọn ai? – Đây mới là câu hỏi cậu muốn hỏi nhất.
– Hả?
– Giả thiết thôi mà. Trả lời đi!
– Ừm…….vậy thì, chọn mày đi! – Nó suy nghĩ một chút rồi hồn nhiên trả lời.
– Tại sao? – Ai đó sướng, lâng lâng lên tới tận mây xanh, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh hỏi lại.
– Tại vì tao thân với mày hơn.
– Thế thôi à?
– Mày nấu ăn cũng rất ngon, anh Thiên cũng vậy.
– Chỉ nói đến tao thôi! – Vế sau làm cậu không vừa lòng chút nào.
– Mày rất hiểu tao, chiều tao và tốt với tao. Ở cạnh mày, sẽ thấy an
toàn. Với lại, tao quý mày hơn! Dù sao anh Thiên, thời gian ở cạnh chả
nhiều.
– Ừa! – Cậu chỉ quan tâm đến câu nó quý cậu hơn, còn lại không quan tâm.
– Tao hỏi lại câu mày muốn ai làm chồng hơn, mày trả lời nguyên câu
nha! – Sự đểu cáng đang dần trở lại. Dừng xe bên đường, cậu lén thò tay
vào túi, rút điện thoạt ra, mở ghi âm. Vì khuất tầm mắt, bị vai cậu che
lại nên nó không nhìn thấy.
– Làm gì?
– Thì cứ làm đi!
– Được rồi! – Con lợn con, bị đưa vào tròng mà không hề hay biết. Một học sinh hoàn hảo, tài giỏi, sao lại thế này được nhỉ?
– Mày muốn ai làm chồng hơn? – Cậu dịu dàng hỏi nó.
– Tao muốn mày làm chồng! – Nó cười hì hì, cảm giác hạnh phúc một cách kì lạ. Tim ơi, mày thế này là sao hả?
– Được rồi, chuyện đấy là đương nhiên! Cả đời này tao cũng chỉ có một vợ yêu là mày! – Lẩm bẩm trong miệng, cậu cất điện thoại, phóng xe đi.
– Mày lẩm bẩm gì đấy? Nói to lên!
– Không có gì! Đi Kingdom rồi về nhà nhé?
– Á, được đó! Đi thôi! – Chả đúng ý nó quá!
Sắc cam nhuộm lên bầu trời. Một đôi nam nữ chìm đắm trong vui vẻ.
Tối hôm ấy, ở một ngôi nhà nọ, trong một căn phòng lớn, có một chàng
trai cười mãn nguyện, nằm ôm điện thoại, nghe đi nghe lại một đoạn ghi
âm. Nghe cho đến lúc chìm vào giấc ngủ.
Đây, ha ha, chap mới.
Tại viết vội quá nên thật sự là nó khá dở @@ mọi người bỏ qua cho!
Giờ tập trung nghĩ ý tưởng, chứ để như chap này, nghĩ mãi mới ra rồi lại viết vội sợ mọi người chờ, thành ra lại tệ hại!
Xin lỗi mọi người! T^T
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vài tuần trôi qua, giờ đã là giữa tháng 10, là quãng thời gian chán ngán đối với mỗi học sinh.
Nữ chính vẫn vậy, vẫn ngơ ngơ như bò đeo nơ. Nam chính và nam phụ
cũng vẫn vậy, đấu đá từng tí một. Kể từ sau buổi ăn cơm thân tình kia,
cậu và anh lại quay trở về trạng thái chiến đấu, cứ như bữa ăn thân
thiết và tốt đẹp kia là hoàn toàn không có.
Nó thì cũng chả bận tâm gì nhiều, hai người đó thích diễn kịch cẩu huyết, sến súa, lãng mạn thì cứ việc, không lôi kéo nó vào là được. Tuy là cứ lằng nhà lằng
nhằng làm nó phát bực! Thật đấy! Không đùa đâu! Nhưng mà theo lời mẹ Vân và mẹ Linh thì tình cảm trải qua sóng gió, phong ba bão táp mới bền
vững được. Cho nên nó cũng bỏ qua sự rắc rối trong quá trình diễn ra,
chỉ chăm chăm vào cái kết quả! Chỉ mong hai người sớm thành đôi…..a,
nhầm, sớm quay trở lại như xưa!
Cũng may là hai anh chàng kia không biết được suy nghĩ của nó. Nếu
biết được chắc một người luôn tươi cười như Minh Thiên cũng phải méo
mặt. Cái gì mà cẩu huyết, sến súa, lãng mạn? Chẳng phải là vì nó mà đấu
đá, tranh giành, quyết chiến 1 sống 1 còn sao? Phải đến bao g