Snack's 1967
Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323634

Bình chọn: 8.5.00/10/363 lượt.

phù phù.

Hai đứa tính tiền, ăn kem xong, thì về nhà cậu, bắt đầu công cuộc nấu ăn. Nó cũng là loại nấu ăn giỏi nên cũng chạy vào nấu cùng. Cậu đuổi
mãi mà nó không chịu ra, đành để nó làm phụ bếp.

Nó đứng cắt táo, nhìn động tác của cậu, trầm trồ:

– Mày đúng là biết nấu ăn thật! Bất ngờ ghê! Cái thằng này, giấu giấu diếm diếm, bày đặt!

– Giấu diếm để có ngày mày phải há hốc mồm ra như bây giờ chứ! – Cậu hếch mặt lên trời, vênh vênh váo váo.

– Mày cũng chỉ bằng tao thôi, hứ! – Nó lại tiếp tục cái điệu chu môi.

– Được rồi, được rồi, mày giỏi, được chưa? – Bà xã đại nhân vẫn là nhất!

Rồi hai đứa nó vừa nấu vừa nói đủ thứ chuyện. Cậu và nó, khuôn mặt sáng
bừng, nụ cười tươi rói, lo nói chuyện, hoàn toàn không chú ý đến cái
camera đặt trong góc phòng đang chĩa về phía mình.

Ở nhà bên kia, Trúc Linh và Kỷ Vân đang chúi đầu vào cái laptop, ngồi cười khanh khách, để mặc bữa cơm đó, tí hai ông chồng về thì lo mà nấu, hai cô hôm nay có công việc quan trọng rồi.

Ở bên này, bọn nó vẫn say sưa, không hề hay biết tới hai đôi mắt đang mổ xẻ mình.

Đến 12h thì xong, chỉ còn chờ món bánh tao nướng xong sẽ làm món tráng miệng.

Bày đồ ăn ra bàn, cậu hồi hộp nhìn nó, tim đập thình thịch. Nó chầm
chậm thử salad, rồi khoai tây và đùi gà. Ăn xong nó im lặng, cầm ly nước mơ lên uống một ngụm, nhìn cậu. Cậu nghĩ là không ngon, liền cảm thấy
thất vọng, bình thường cậu nấu ngon cực kì, đến dịp quan trọng lại làm
chẳng ra gì. Đang buồn khổ ai ngờ nó cười hí hí, bảo:

– Từ nay về sau mày chịu khó dậy sớm, nấu đồ ăn sáng đi!

– Ngon à? – Cậu hỏi nó, mong chờ.

– Quá ngon chứ lị! Ăn đi, ăn đi, không cần hồi hộp nữa đâu! Oà, thật
sự là tao yêu tay nghề của mày rồi! – Nó nói, miệng không ngừng nhai.
Tướng ăn của nó trước mặt người quen, luôn xấu thế này.

– Mày sẽ được ăn cả đời mà! – Cậu vui vẻ, nhìn nó ăn mà trong lòng nở hoa.

– Mày nói rồi đấy! Phải nấu cho tao ăn cả đời! – Nó hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình.

– Đương nhiên rồi! – ” Không nấu cho vợ ăn, thì còn nấu cho ai ăn nữa? ”

Ở bên này là vậy, ở bên kia, hai bà mẹ vừa ăn vừa cười vẻ hài lòng.
Con trai của hai cô còn tuyệt gấp vạn lần mấy soái ca trong tiểu thuyết. Xem cái này quả thật thú vị hơn truyện và phim nhiều.

Hai đứa ăn xong thì hồi hộp lôi bánh táo ra khỏi lò nướng. Cắt một
miếng nhỏ, cậu đút vào miệng nó. Nó nhai nhai rồi giơ ngón tay cái lên,
tay cầm dao cắt một miếng lớn bỏ vào đĩa. Cậu híp mắt sung sướng, thế là bà xã hài lòng rồi.

Ăn rồi cùng nhau xem MasterChef, cùng nhau bàn luận, như kiểu cuộc sống an nhàn của đôi vợ chồng già.

Ăn xong, cậu vào rửa chén. Nó cũng chả thèm giành như hồi ở nhà Minh
Thiên, lúc đấy là phép lịch sự thôi, giờ thì cần quái gì lịch sự. Gác
chân lên bàn, cầm điều khiển TV bấm liên tục. Hầy, TV dạo này chán quá!
Mắt nó dần nhắm lại, gật gà gật gù.

Cậu rửa xong đống xoong, nồi, chén, bát, đi ra phòng khách, thấy nó
ngủ thì cười. Với lấy cái điều khiển tắt TV, cúi xuống, cậu ôm lấy nó và bế lên.

Lần đầu tiên cậu được bế nó thế này, sao mà lãng mạn quá! Hạnh phúc
dâng trào, cậu ôm nó lên phòng, đặt xuống giường, đắp chăn kéo rèm cẩn
thận, rồi bật máy lạnh lên, chui vào chăn ngủ cùng nó.

Cậu thật sự cảm nhận được cuộc sống của một cặp vợ chồng rồi!



Hì hì, sao dạo này ta chăm thế nhỉ? =3=

Í dà, hơi ngắn tí @@ hơi dở nữa @@

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tuần tập trung trôi qua, học sinh chính thức vào học. Học được vài ngày thì đến ngày 5/9, ngày khai giảng.

Hôm nay, sau buổi lễ khai giảng, nó và cậu sẽ đến nhà anh ăn trưa, theo lời hẹn của hơn 1 tuần trước.

Và Vương Hoàng Lãnh cậu, ngày hôm nay, vác con Ducati của bố chở nó
đi học. Biết tại sao lại thế không? Vì cậu không muốn phải ngồi trên xe
của ông già Minh Thiên đó!

Thôi thì vì lí do cao cả, hôm nay phạm luật một lần vậy! Mong các chú công an hôm nay ngại trời nắng mà không ra đường, hê hê! Mà dù sao bố
mẹ cũng bảo bố mẹ sẽ bảo kê mà, thôi thì, cứ vậy đi!

Vậy là, hai bạn nam nữ chính của chúng ta, sáng nay thật là oách, mặc đồng phục, lái Ducati, đi đến trường. Tất nhiên là không đi thẳng vào
trường rồi, đùa à, cậu mới lớp 10! Nhưng đừng nghĩ cậu lớp 10 mà coi
thường! Cậu và nó đều được bố mẹ dạy lái hết rồi, đợi đủ tuổi thi lấy
cái bằng xe máy và ô tô cho có là được!

Và, hai đứa gửi xe gần đó rồi đi vào trường. Không tránh khỏi một số
ánh mắt của học sinh trong trường, nhưng mà, quan tâm làm gì!

Vừa vào trường, cậu kéo tay nó lại, ngó quanh. Phù, không có lão già
đó! Mọi người không biết đâu, mấy ngày vừa rồi thật đáng sợ! Sáng nào
cũng gặp Minh Thiên ngoài cổng và anh bám luôn theo hai đứa nó tới cửa
lớp, làm cậu không được nói câu nào với Du, tránh cỡ nào cũng không
tránh được. Sáng hôm nay là sáng đầu tiên trong bao ngày ròng rã chịu
khổ, Vương Hoàng Lãnh cũng đã được tự do với