Lamborghini Huracán LP 610-4 t
S. A

S. A

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323784

Bình chọn: 9.00/10/378 lượt.

khứ ở trường học trước kia.

Đi ngang qua dân khối 10.

Hầu như tất cả nữ sinh khối 10 đều chạy ra nhìn cậu ta và bán tán. Vẻ mặt
kiêu căng đầy tự hào.

-Nhìn như thế mà học dốt sao?

-Trông cũng kiêu nhỉ?

-Trông cái khăn như dân ăn mày.

*____________*

Tưởng bở rồi, anh bạn ơi! ^o^

Trong lòng tràn đầy lửa.

“Tụi này thật ko có mắt nhìn Thái Sơn, khăn hip hop hàng hiệu của người ta.
Thật là bực mình mà! >”< ”

-Trông cái khăn cũng ko đến nỗi mà.

-Sao?

Cậu ta giật mình bởi giọng quen quen của ai đó.

-Sao lại là cô?

-Ngẫu nhiên thôi! ^_^

Giáo viên này thật là phiền phức.

-Cô nói cái khăn ko đến nỗi?

-Đúng thế.

-Xem ra mắt nhìn của một bà già như cô còn hơn mấy tụi nhóc kia.

-Gì? Bà già???

-Ko phải sao?

“Vừa phải thôi nghen, tôi còn chưa lấy chồng đâu. >”< ”

-Cái khăn ko đến nỗi nào, đúng là cô có nói thế nhưng với ý khác cơ.

-Ý gì?

-Nếu là khăn lau bàn thì ko đến nỗi nào.

-Cô nói gì??? >””_”

-Cậu làm gì ở đây vậy hả, thằng nhóc này?

Bỏ tiết để vô phòng chủ tịch nằm ngủ.

= =”

-Sao bỏ tiết đến đây hả? Lại còn gây chuyện ngoài sân vận động là sao?

Ko nói gì cả, chỉ nằm yên.

-Sao ko nói gì hả?

-Con nhỏ Hà Vân My gì gì đó dám coi thường chiếc khăn của con.

Nghe thế, ngài chủ tịch ko nói gì cả.

Lát sau ngài mới nhẹ nhàng nói.

-Đi học tiếp đi.

-Ko!

-Có đi ko hay là để ta phải kéo con đến đó. Muốn mất mặt nữa sao?

Chủ tịch gắt lên, mỗi lần ngài nổi cáu thì cậu ta đều phải nhượng bộ.

-Con biết rồi.

-Và quên chuyện lúc đó đi.

-Sao con phải quên chứ? Cậu ta đã ko coi con ra gì thì tại sao con lại phải
nhượng bộ cho qua, đến ông cũng bênh vực vì cậu ta giỏi giang hơn con sao?

-Có nghe ko? >”

Một ngày đặc biệt.

Ko phải ngày học nhưng toàn trường dường như đều có mặt đông đủ.

“Ko ngờ mọi người lại đến đông đủ như vậy, xem ra kế hoạch của mình bị huỷ bỏ
cũng ko phải là xui xẻo gì.”

Giáo viên trẻ chủ nhiệm B1 lúc nào cũng như thế, đề cao bản thân là trước
hết.

Một tấm băng rôn bự chảng cũng được đặt làm để dành riêng cho ngày có 102
này.

“TRẬN CHIẾN GIỮA ĐỈNH EVEREST VÀ ĐÁY MARIANNA.”

Ko hiểu kẻ vô duyên nào đã nghĩ ra cái băng rôn này.

-Dám ví tôi là đáy Marianna sao? >””””

Cậu ta tìm khắp nơi mà ko thấy My My đâu cả.

Mọi người chán nản đã về gần hết.

-Thua rồi nên chắc bỏ về rồi chứ gì?

-Thế cậu nghĩ cậu sẽ thắng với tiết mục đó sao?

Tìm ko thấy nhưng lại đột ngột xuất hiện. Đúng là cô nàng khác lạ.

-Còn cậu nghĩ tôi sẽ thua trước tiết mục chẳng ra sao và bị mọi người chê ỏng
chê eo của cậu à?

-Dẫu sao thì cũng phải nói là bài hát của cậu rất hay.

-Sao?

Tự nhiên chuyển chủ đề mà lại còn là một chủ đề rất chi là lạ.

Được đối thủ khen bao giờ cũng thấy tự hào hơn.

-Nhưng cậu hiểu nghĩa của nó chứ?

-Gì?

+_+

Rõ ràng câu này đang nói xéo cậu ta học hành tồi tệ.

-Nếu ko hiểu thì sao?

-Thế cậu hát bằng cái gì được nhỉ? Niềm tin hay đơn giản chỉ là ý chí muốn
đánh bại tôi?

-Bằng cái gì là việc của tôi.

-Hát như thế dây đàn bị đứt là phải.

-Chứ ko phải là cậu luôn thích giở trò bẩn thỉu ra sao? Té ra sự ngạo mạn của
cậu cũng giấu sau những trò như thế.

-Với những kẻ như cậu đâu cần chơi công bằng.

-Tôi thách thức cậu chính vì cái tính cách kiêu căng ngạo mạn này của cậu
đấy.

-Còn tôi đồng ý tham gia vì muốn làm nổ tung cái tính háo thắng trong con
người cậu. Muốn cho cậu một bài học là ko phải

với ai cũng có thể thách
thức.

-Cậu ko thấy cậu đang tự tin quá sao? Cậu đã tự mình huỷ bỏ phần thi của mình
bằng cái bài hát mấy chục giây. Dù cậu có

là Hà Vân My hay là ai đó rất hoàn
hảo thì cậu cũng đã bị mọi người chê trách. Cậu đã thua rồi.

-Cậu ko biết là tiết mục hỏng đồng nghĩa với việc ko tham gia sao?

Cả hai nhìn nhau đầy khó chịu. Đều là những kẻ háo thắng cả mà. =_=

-Dẫu sao cậu cũng thấy rồi đấy, tôi sẽ ko thua đâu.

-Hi vọng cũng ko có gì sai mà.

My My vẫn thản nhiên chọc tức cậu ta.

-Chị Vân My!

Tiếng gọi của Gia Bảo.

Bỗng nhiên Nam Nam cúi sát xuống,

My My vẫn mở đôi mắt to tròn của mình ra nhìn mà ko phản ứng gì, cũng ko có
thái độ gì đơn giản vì cổ ko có đeo khăn và

cũng ko có thích cái thứ đó, ko
sợ bị trả đũa.

-Chắc cậu ko biết là thằng nhóc bồ của cậu lại là người đề nghị tôi nhất định
phải đánh bại cậu. ^_^

Giờ thì cô ấy đã cảm nhận được điều mà mình vừa nghe thấy, đôi mắt mở to hơn
vẻ ngạc nhiên lẫn hoang mang.

Bỏ lại cô ấy như thế mà bỏ đi, thấy tâm trạng tốt