
lão đã thầm hiểu câu trả lời. =_=
-Thôi được rồi, mọi người ko tin cũng chẳng sao. Năm xưa khi Hai Bà Trưng
dựng cờ khởi nghĩa cũng có ai tin tưởng đâu.
-Ôi trời ạ, nó đang ví mình với Hai Bà Trưng sao? = =”
Ông lão lắc đầu chán nản.
-Vả lại cái thông tin đó nó lấy ở đâu ra vậy trời? = =”
-Giờ con phải đi học đây, con nhất định sẽ làm lên nghiệp lớn. Rồi ông sẽ
thấy nở bùng mày mặt…
-Nở mày nở mặt. = =”
-Nở gì đó cũng được, nhưng ông sẽ cảm thấy hãnh diện như thế nào khi người ta
biết rằng chủ tịch hội học sinh trườg Chuyên * là cháu trai ngài chủ tịch.
-Rồi người ta sẽ nghi ngờ có gì đó ko ổn ở đây.
-Sao ông lại nói thế? >”<
Làm cậu ta sụt nguồn cảm hứng. ^0^
-Hãy tin tưởng ở con, nhất định con sẽ mang về cho ông vinh quang.
-Sao ko mướn gia sư đi lại ban đêm làm gì chứ?
-Con có phải con gái đâu mà dè chừng ban đêm, vả lại phải tự mình đến lớp học
thêm để biết được cảm giác bản thân đang quyết tâm như thế nào.
Rồi cậu ta vác balô lên đường.
-Liệu cậu chủ có làm nổi ko đây?
-Đến cô cũng thiếu tin tưởng đến nó như vậy sao?
-Dạ…tôi xin lỗi tôi ko có ý…
-Ko sao, ta cũng như cô thôi.
-Dạ? O_o
…
-Con nhất định sẽ…làm được…
Vừa lẩm bẩm cậu ta vừa gật gù rồi gục xuống bàn.
Lòng tràn đầy quyết tâm nhưng rồi… thế này đây. = =”
-Thế nhưng sao…lại buồn ngủ thế này?
-Cậu bạn quàng khăn…
Giáo viên đang giảng bài thấy cậu ta như thế liền dừng lại và đi đến bàn cậu
ta.
Ko thấy cậu ta có phản ứng gì thế là ông thầy liền túm lấy cái khăn của cậu
ta và kéo lên y như My My vẫn làm.
Giật mình cậu ta liền tỉnh giấc và ngẩg mặt lên quát:
-Sao cậu dám…
-Chính tôi phải nói với cậu câu đó, sao tron giờ học mà cậu lại thiếu tập
trung như thế hả? Là học thêm thôi nhưng ít nhất cũng phải tỏ thái độ tôn trọng
giáo viên một chút chứ?
Lần đầu tiên có giáo viên lại tỏ vẻ khó chịu với cậu ta như thế nên cậu ta
thấy rất bức bối.
-Thầy biết tôi là ai ko mà dám nói thế hả?
-Chẳng cần biết cậu là ai nhưng trong giờ học của tôi nghiêm cấm việc học
sinh ko nghiêm túc.
-Chỉ là tôi ngủ quên chút thôi mà thầy dám túm cổ học sinh như thế à? Tôi là
cháu trai ngài chủ tịch trường Chuyên * biết ko mà dám tỏ thái độ đó với
tôi!
Mọi người bắt đầu xôn xao.
-Cháu trai ngài chủ tịch trường *???
-Cậu ta là Hoàng Nam Nam của trường ** mới bị đuổi học mà.
-Đúng là kẻ vô lễ có tiếng có khác. Nếu đã là người của gia đình quyền thế
như thế thì cậu đâu cần đến lớp học thêm nhỏ bé tồi tàn này của tôi.
-Kể ra cũng đúng, sao tôi lại đến cái lớp có một giáo viên như thầy chứ? Ở
đất Sài thành này thì thiếu gì lớp học thêm?
Và rất nhanh cậu ta lại vác balô nhưng lần này là vác balô bỏ ra khỏi lớp.
Những chuyện thế này cậu ta vẫn hay làm mà, ai mà ngờ ngay ở lớp học thêm cũg
làm được chứ. Được cái là ông thầy ở đây lại chẳng sợ sệt hay dè chừng cậu ta
làm gì khiến cậu ta mất đi vị thế của mình một cách nhanh chóng.
-Ông nội nói đúng, tốt hết là nên mướn gia sư cho nó chắc ăn. Tất cả đều là
do các người nghĩ cách báo hại tôi phải mò đi học thêm như một thằng điên. Để
coi sau cái vụ chủ tịch học sinh này tôi còn có những ý nghĩ điên khùng này nữa
ko?
Cậu ta vừa định đi lấy xe ra về thì bắt gặp những người ko nên gặp.
-Ai đây nhỉ?
-Hoàng Nam Nam và lớp học thêm ngoại ngữ?
-Liệu có phải trời đã tối nên dễ bị hoa mắt ko nhỉ?
Một đám người từ đâu xuất hiện nhìn cậu ta với ánh mắt ngạc nhiên hết
đỗi.
Những kẻ này là…bạn học cũ của cậu ta tại trường **, những kẻ cùng cậu ta tạo
nên một nhóm lưu manh trường **.
-Nhìn cái khăn trên cổ thì đúng là Hoàng Nam Nam rồi.
-Thật ko tin nổi, vừa mới chuyển sang trường Chuyên của ông nội nó mà nó đã
trở thành một con mọt đằm mình ở các lớp học thêm rồi sao?
-Thủ lĩnh đáng kính của chúng ta lại thành ra thế này sao?
Cậu ta tỏ ra khó chịu khi thấy những kẻ này. Đơn giản vì bọn chúng chính là
lí do khiến cậu ta bị đuổi học, những kẻ mà cậu ta luôn coi là đồng minh, là anh
em tốt lại phản bội cậu ta trong một trận quyết chiến với một nhóm lưu manh của
trường khác. Bỏ lại một mình cậu ta với một đám đang hăng máu muốn chiến thắng
đội của trường **. Bỏ lại một mình cậu ta với án kỉ luật cao nhất là đuổi học
đầy nhục nhã.
Giờ nhìn thấy bọn chúng, cậu ta ko thể kiềm chế được cơn căm phẫn.
-Trùng hợp đấy nhỉ? Được gặp lại những người anh em tốt đã giúp tao được cái
trường tồi tệ đó đuổi học. Có phải ngày hôm nay là một ngày đẹp trời ko?
Cậu ta cười khẩy nhìn tụi kia dù ngay bây giờ rất muốn được đánh cho mỗi tên
một trận rụng răng chảy máu.
Chính vì đã từng có một bọn bạn như thế này nên cậu ta chẳng bao giờ muốn có
bạn nữa.
Cậu ta hiểu bất kì ai và bất k