
và Huy đều cảm thấy rất ăn ý và hợp tính nhau, từ trong công việc lẫn cuộc sống. Suốt thời gian còn làm việc chung ở phòng kết toán sổ sách cho đến khi lên phòng điều hành, họ chưa lần nào xảy ra mâu thuẫn với nhau. Huy vốn cần mẫn, chịu khó lại biết nhúng nhường, không bao giờ cãi lại ý kiến hay nhận xét của Nguyên, chính vì lẽ đó Nguyên thấy rất hài lòng và có thiện cảm với Huy. Có thể nói, trong suốt gần nửa năm kể từ khi bước vào công ty này, đây là khoảng thời gian thoải mái và êm đềm nhất đối với Nguyên, không có những đua tranh, không có những áp lực hay đố kỵ từ cấp trên và dưới, không có những thái độ bất hòa thiếu tôn trọng từ những đồng nghiệp xung quanh. Nguyên tự nhũ, chắc ông trời cũng muốn mình sống đàng hoàng và lương thiện trở lại, không dùng thủ đoạn hay toan tính những điều xấu nữa, mà vốn dĩ cậu cũng chẳng ham hố gì đâu, không ai đụng đến mình thì mình cũng chẳng gây sự làm quái gì, tự sức mình cũng đủ khả năng vươn lên mà.
Có một điều mà Nguyên hơi ngạc nhiên đó là Huy khá được lòng sếp Tổng, thường xuyên được khen ngợi và đề bạc trong những dự án quan trọng của công ty. Có những việc chỉ cần giao cho mình Nguyên là được vậy mà sếp cũng đề nghị Huy tham gia cùng để học hỏi kinh nghiệm. Nhưng vì xem Huy như anh em nên Nguyên cũng chẳng khó chịu hay thắc mắc, vẫn cứ vui vẻ chỉ dẫn. Tính Nguyên vốn cũng không phải là người hay ganh tị với người khác, việc mình mình làm, mình cố gắng thì mình được hưởng, miễn đừng ai đụng hay kiếm chuyện đến mình là được.
Những ngày tháng êm đềm trôi qua trong tĩnh lặng, Nguyên cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống và công việc hiện tại của mình. Thu nhập đã tương đối ổn định, có thể trang trải sinh hoạt tốt, hàng tháng lại gửi tiền về cho người mẹ vốn lam lũ cơ cực ở dưới quê. Người mẹ vốn đã chịu quá nhiều đau khổ để có thể một mình nuôi cậu khôn lớn trưởng thành, vì lẽ đó trong bất kỳ khó khăn hay thử thách nào, Nguyên cũng đều nghĩ đến mẹ để cố gắng và nổ lực, vì cậu không muốn mẹ phải cực khổ thêm nữa, chỉ có một cách duy nhất là phải học thật giỏi, tìm được việc làm tốt kiếm thật nhiều tiền để mẹ có thể an nhàn mà sống những ngày tháng hạnh phúc còn lại của tuổi xế chiều. Và hơn hết, trong tiềm thức của Nguyên vẫn luôn canh cánh trong lòng bao nỗi thắc mắc, về người cha mà suốt từ khi sinh ra cậu vẫn chưa được thấy mặt lần nào. Mẹ thì nói rằng ba cậu đã chết vì tai nạn, nhưng bà con hàng xóm xung quanh thì bàn tán này nọ rằng mẹ cậu chữa hoang, theo trai để dính bầu rồi sanh ra cậu nên phải mang lấy hậu quả là nuôi con một mình. Nguyên không biết nên tin vào điều nào nữa? Rằng cứ nên nghĩ rằng cha mình đã chết cho xong để cứ sống tiếp cuộc đời bình lặng cùng với mẹ? Hay tin vào những điều mọi người nói để tìm kiếm người cha vô trách nhiệm kia? Nhưng giữa dòng đời tấp nập, cậu biết tìm đâu ra người góp phần tạo nên mình đây???
Đang chìm đắm trong mớ suy tư hỗn độn thì bỗng có một cái vỗ vai mạnh vào mình làm Nguyên giật thót:
- Ê, đang mơ mộng tới cô nào mà gửi hồn theo gió lãng du dữ dạ huynh? Haha…
- Sax, có đâu! Ngồi suy nghĩ công việc chút đó mà. Cậu làm xong báo cáo gửi sếp chưa?
- Dạ rồi. Giờ sếp kêu anh em mình đi qua chi cục mạng để nhờ họ nối đường dây cáp quang siêu tốc. Công ty mình giờ nâng cấp phiên bản mới trong giao dịch rồi, kết nối cũ kham không nổi. Anh qua rồi làm giấy tờ nâng cấp với họ luôn!
- I Cha, hôm nay được linh động đi ra ngoài luôn. Tha hồ mà tung tăng ha! Hehe…
- Hehe, để xem anh có tranh thủ thời gian được không! Sếp chỉ cho anh em mình đi trong vòng 2 tiếng thôi đó!
- Xời, dư sức. Chú cứ để anh lo!
Hai chàng trai hí hửng cùng nhau đi đến chỗ hẹn. Đúng như những gì Nguyên đã tự tin chắc mẫm, chỉ trong vòng nửa tiếng cậu đã bàn giao bản kế hoạch và nhờ người bên chi cục mạng nâng cấp xong hệ thống kết nối cáp cho công ty. Cả hai lại tính tranh thủ đi đâu đó hóng mat, uống café xã stress một chút tới đúng giờ mới về. Huy xin đi vệ sinh một chút, Nguyên ở lại chờ rồi đi dạo lòng vòng. Trên dãy hành lang rộng, Nguyên sải từng bước chậm đều để hít thở bầu không khí xanh trong tràn ngập gió và nắng. Bỗng có một ai đó tự dưng đâm sầm vào người cậu khiến cả hai mất đà đều té nhào xuống đất, giấy tờ rơi rớt hỗn độn cả lên, cái người “đuểnh đoản” kia xin lỗi rối rít, Nguyên cũng tranh thủ nhặt giúp cả đống giấy rơi cả dưới nền nhà. Sau khi xong, Nguyên ngước lên nhìn người đã đụng vào mình, ra là một cô gái còn rất trẻ, gương mặt ngờ ngệt ngây thơ trông chẳng khác gì cậu lúc mới vào làm, cô gái ngước lên nhìn Nguyên e thẹn rồi nói:
- Em cám ơn anh ạ!
- Ừ, không có gì đâu, Lần sau đi cẩn thận nhé! Đừng có chạy dễ vấp té lắm đấy!
- Dạ, em biết rồi!
- Mà sao một mình cô mà ôm cả đống giấy tờ vậy? Không có ai phụ giúp hết sao?
- Dạ, mấy anh chị kia cũng bận lắm. Với lại… đây là ngày đầu tiên em đi làm nên mấy chị ấy cũng muốn em quen đường đi trong công ty.
Vừa nghe qua, Nguyên hiểu ngay cô gái