
úp hắn ấn ấn huyệt đạo trên đỉnh đầu: "Ngươi nói xem ngươi có khó hiểu hay không, là một thầy thuốc chữa bách bệnh như thế nào mà lại không chế ra được thuốc trị say sóng."
"Ta từng nghĩ mình sẽ chết nên đã để Tri Thu thả rắn trắng trong nhà ta đi, nó đã theo ta rất nhiều năm tuy không có công lao nhưng cũng có khổ lao." Môi Bạch Tích Trần trắng bệch, yếu ớt nói. "Chỉ là say sóng mà thôi, đừng nói linh tinh dọa người khác như vậy." Tiết Tình bất đắc dĩ nói: "Đối với chứng say sóng thì nên cho Bạch công tử ăn một miếng nhân sâm." Lưu Huỳnh đang chèo thuyền phía bên ngoài. Tri Thu lập tức lấy một cái bình trắng trong lòng Bạch Tích Trần, từ trong bình lấy ra một miếng nhân sâm: "Công tử há mồm ra, ta.........." Mới vừa nói được mấy chữ, giọng nói Tri Thu đột nhiên biến thành giọng đàn ông. Tri Thu hoảng sợ che miệng mình lại, Tiết Tình ngây người ra, đến Lưu Huỳnh cũng bỏ mái chèo xuống đi vào trong phòng. "Ta............. Ta............." Tri Thu kích động nói, vẫn là giọng nói của một thiếu niên. Bạch Tích Trần thở dài: "Không ngờ lại rời khỏi Minh Vực lâu như vậy, thuốc biến thanh (biến đổi giọng nói) đã hết hiệu quả rồi."
"Biến đổi giọng nói?"
Tri Thu cúi đầu nói: "Thật ra ta là đàn ông."
Biểu hiện của Tiết Tình vẫn ngơ ngác như cũ, nàng đứng lên đi đến trước người Tri Thu, tay sờ sờ bộ ngực bằng phẳng của hắn, những chỗ khác nàng sẽ không không biết xấu hổ mà sờ soạng. "Ngươi là đàn ông!" Tiết Tình kêu to. "Sự tình là như thế này, năm công tử ta mười bốn tuổi mua ta về, nhưng hắn vẫn muốn mua một nha hoàn, mua về nhà rồi mới phát hiện ra là đàn ông, lại không đành lòng ném ta đi nên để ta uống thuốc vào để giọng nói trở nên lanh lảnh, giả dạng thành nha hoàn hầu hạ hắn." Tri Thu vội vàng giải thích, đề phòng Tiết Tình tiếp tục sờ loạn. "Bạch Tích Trần, thì ra ngươi lại mặt người dạ thú như vậy, yêu thích giọng nói này. " Tiết Tình liếc xéo Bạch Tích Trần đang nằm trên ván gỗ: "............Ta cảm thấy ngươi lại đang suy nghĩ nhiều rồi." Lưu Huỳnh đứng sau nói. Toàn thân Tri Thu là trang phục phụ nữ, nhưng giọng nói lại là của một thiếu niên, vô cùng không được tự nhiên, Tiết Tình không nhịn được nữa nên đi tìm một bộ trang phục của Lưu Huỳnh đưa cho Tri Thu: "Trước tiên ngươi cứ thay bộ nam trang này đã."
Bạch Tích Trần túm chặt góc áo của Tri Thu, yếu ớt nói: "Ta muốn nha hoàn không cần gã sai vặt, ta muốn nha hoàn không cần gã sai vặt,............."
Một nam tử với vết thương đã đóng vảy đang chèo thuyền, một nữ tử vết bỏng chưa lành đang quỳ rạp trên mặt đất ngáy ò ó o, một nam tử mũ áo không chỉnh tề vẫn nằm không nhúc nhích vì bị say tàu, một thiếu niên mặc nữ trang dựa vào cửa, chiếc thuyền đang chở bốn người đang tỏa ra mùi nấm mốc tiến về hoang mạc. Hai chân vừa đặt lên đất liền, Bạch Tích Trần lập tức trở nên khỏe mạnh như long như hổ, chào tạm biệt Lưu Huỳnh và Tiết Tình: "Vết thương của Tiết cô nương đã không còn đáng ngại, mỗi ngày đổi một lần kim sang dược là sẽ tốt lên."
"Ngươi không đi cùng chúng ta sao?" Tiết Tình hỏi. "Ta muốn trở về Minh Vực, nếu ngươi muốn đi cùng ta thì được thôi." Bạch Tích Trần nói. Đầu Tiết Tình lắc như trống đánh: "Không cần."
Bạch Tích Trần cười: "Tiết cô nương, Lưu Huỳnh công tử, ở nơi này nói lời tạm biệt, nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại."
"Bảo trọng!" Lưu Huỳnh nói. Bạch Tích Trần cũng không biết, giờ này ở Minh Vực của hắn là một mảnh lạnh lẽo và tức giận. Ở giữa Minh Vực, Diêm Minh đã canh giữ mấy ngày bên người Nam Cung Lạc Lạc, Bạch Tích Trần không có ở đây, tìm đại phu khác đến xem bệnh chỉ có thể khống chế độc tính phát tác, không ai có thể trừ bỏ độc tính trên người Nam Cung Lạc Lạc. Nam Cung Lạc Lạc nằm trên giường tựa như chỉ đang ngủ thiếp đi, nhưng sắc mặt nàng trắng bệch lúc xanh lúc tím làm cho người khác không thể yên tâm. Diêm Minh cầm lấy tay Nam Cung Lạc Lạc, thì thào tự nói: "Ngươi đã biết, nhất định ngươi đã biết, vì sao ngươi không tìm một thanh kiếm đâm ta, vì sao ngươi lại muốn dùng phương pháp này để trả thù ta, ngươi vẫn luôn ngốc ngếch như vậy, chỉ có bây giờ mới thông mình tìm ra được nhược điểm của ta."
Đôi thị nữ song sinh đi đến cửa quỳ xuống bẩm báo: "Chủ nhân, Thiên Đạo Chủ đã trở lại."
Diêm Minh nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: "Bảo hắn vào."
Bởi vì trên thế gian thần y chỉ có hy hữu nên Bạch Tích Trần ở Minh Vực vẫn được trọng đãi, lần đầu tiên bị đối xử thô lỗ như vậy, mấy thủ vệ Minh Vực áp giải hắn đến phòng Nam Cung Lạc Lạc, Diêm Minh đưa lưng về phía hắn, tuy Bạch Tích Trần không có võ công nhưng vẫn có thể cảm giác được trên người Diêm Minh tản mát ra sát khi. Tri Thu đã sợ hãi đến mức bối rối, trên mặt Bạch Tích Trần vẫn không có biểu hiện gì: "Nam Cung cô nương trúng độc rồi."
Diêm Minh không lên tiếng, Bạch Tích Trần nói: "Độc này ta có thể giải."
Diêm Minh nghiêm mặt lạnh lẽo vung tay nói: "Thả hắn ra."
Sau khi từ biệt Bạch Tích Trần và Tri Thu, Lưu Huỳnh hỏi Tiết Tình: "Ngươi muốn đi