XtGem Forum catalog
Nụ Hôn Đầu Tiên

Nụ Hôn Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324471

Bình chọn: 10.00/10/447 lượt.

ngồi cùng bàn với Triết Dân, tâm trạng của tôi cũng sẽ thấy tốt hơn.

Hôm nay tiết trời thật đẹp! Mùa hè sắp kết thúc, trời không còn nóng như trước nữa, gió buổi sáng mơn man trên má, tôi cảm thấy lành lạnh, thật dễ chịu.

Cũng giống như bao lần, tôi đi xe buýt đến trường. Vừa vào cổng, tôi đã phát hiện không khí trong trường rất ồn ào, ở cổng có rất nhiều người, lại còn có hai chiếc xe hơi hàng hiệu đậu ở đó nữa.

Họ đang nhìn gì thế?

Tôi ngạc nhiên kiễng chân lên, thì ra đó là một anh chàng đang được một đám con gái vây quanh.

Nhìn kỹ lại, trời ơi, …ma!!

Đúng là ma quỷ!!! Chạy mau đi thôi!

Kẻ bị một đám con gái vây quanh đòi xin chữ ký, đòi chụp ảnh chung là Bùi Kỷ Trung!

Chả lẽ anh ta không cần đi học? Gần đây tôi đã nhiều lần gặp người của nhóm Hip Hop!

Tôi vẫn kiên trì nguyên tắc của mình, đó là nên tránh xa kiểu người này!!!

Tôi kéo cổ áo lên cao, che nửa mặt của mình, định nhân lúc đám người hỗn loạn mà rời khỏi chỗ đấy.

“Này, tóc xoăn, đừng chạy, đợi tôi xíu”.

Tóc xoăn? Tôi sờ đầu mình, là tôi ư?

“Chính là cô đấy, cô đừng chạy! Đợi một lát”. Máu tôi như đông lại. Cậu ta thật tinh mắt!

Cậu ta chạy tới kéo tay tôi.

Hành động của cậu ta khiến mọi người nhốn nháo.

“Sao đi trễ vậy, tôi đợi cô lâu lắm rồi đấy”.

“Đợi tôi?”. Tôi chỉ vào mũi mình, thật là kì lạ.

Tôi liếc mắt nhìn những người xung quanh.

Họ đều để ý đến từng hạnh động cử chỉ của chúng tôi.

Tôi lập tức cảm thấy không ổn.

Tôi thầm nhủ: Bùi Kỷ Trung, cậu thật là vô sỉ! Cậu đã đến đây, tại sao còn lái hai chiếc xe chặn trước cửa, có phải muốn khoe nhà cậu có tiền không?

Lúc này ấn tượng của tôi đối với cậu ta lại giảm thêm năm mươi điểm. Đã sắp đến số âm rồi, con nhà giàu có, bảnh trai ghê gớm lắm sao?

“Cậu đến trường tôi làm gì?” Giọng nói của tôi lạnh lùng như băng tuyết.

“Tôi có vật này cần đưa cho cô, sợ lát nữa vào lớp lại quên mất, nên mới đợi gặp cô. Sau đó tôi còn có việc phải đến phòng hiệu trưởng”.

Đến phòng hiệu trưởng làm gì?

Hừ!!! Thật khoác lác! Làm như cậu là cổ đông của trường này chắc.

Cậu ta tìm hiệu trưởng làm gì nhỉ? Đừng nói là muốn chuyển trường đấy nhé.

“Vật gì? Tôi sắp vào lớp rồi!”.

“Hôm qua có người báo cô không có điện thoại di động, điều này sẽ ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của nhóm Hip Hop chúng tôi. Thế nên, hôm nay tôi mang điện thoại đến cho cô, để sau này chúng ta có thể liên lạc được!”.

Tôi toát mồ hôi lạnh, chả lẽ cậu ta nói thật??

Đầu tiên là cuộc tranh cãi ở cửa hội trường, tiếp theo là lệnh vây bắt cấp một trên mạng nội bộ. Bây giờ lại tặng điện thoại di động cho tôi? Không biết bước tiếp theo sẽ là gì?

Có phải “trao đổi” như trong ti vi không.

Thật đáng sợ! Tôi không dám nghĩ tiếp.

Tuy cái điện thoại rất đẹp, là kiểu mới nhất trên thị trường nhưng… nhưng tôi không dám nhận!

“Xin lỗi, tôi không nhận được, trả lại cậu chiếc điện thoại này. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu!”. Tôi đưa chiếc điện thoại cho cậu ta.

“Tại sao không lấy?”. Cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Không lấy là không lấy, sao có thể vô duyên vô cớ lấy đồ của người khác?”.

“Sao lại là vô duyên vô cớ lấy đồ của người khác? Tôi muốn tặng cho cô mà!”.

“Tại sao phải tặng cho tôi, cậu tặng cho người khác đi!”.

“Tóc xoăn, cô chán sống rồi phải không? Tôi muốn tặng điện thoại cho ai, cô dám lên tiếng sao?”.

Trời ơi, hình như cậu ta chưa tốt nghiệp tiểu học, ăn nói chẳng ra đầu đuôi gì cả.

Khoan đã, tại sao cậu ta lại đặt cho tôi cái nick name này.

Tiêu rồi, không đầy mấy ngày nữa, cái nick name Hàn tóc xoăn sẽ bị cả trường Thừa Nguyên đồn ầm lên.

“Cô dám không nhận?”. Cậu ta uy hiếp tôi? Tôi toát mồ hôi.

“Bùi Kỷ Trung, nó không lấy, cứ cho tớ đi”.

“Tặng cho tớ, tặng cho tớ!”. Không biết bọn con gái đang vây quanh sau lưng tôi chí cha chí chách từ lúc nào.

Có người thậm chí còn thò tay cầm điện thoại.

Trời ơi, phô trương quá rồi.

Bùi Kỷ Trung nổi tiếng như thế sao? Tôi chẳng nhận ra điều gì đặc biệt ở cậu ta cả.

Một con người kiêu ngạo, bất lịch sự và gia trưởng, lẽ nào được bọn con gái say mê đến thế.

“Tôi biết rồi, chắc cô chê điện thoại này không đẹp phải không?”. Bùi Kỷ Trung có vẻ như hiểu ra.

“Không phải”. Tôi vội vàng xua tay. “Tôi rất thích cái này”.

“Thích thì cứ nhận lấy đi! Nói nhiều làm gì!”.

Không phải. Tôi hoảng đến nỗi toát mồ hôi trán, sao càng lúc tôi càng lúng túng thế này.

Hệt như mỗi lần gặp cậu ta, chỉ số trí tuệ của tôi đều giảm.

Làm thế nào đây?

“Theo tôi đến nơi này!”. Cậu ta kéo tay tôi.

“Này, đi đâu thế?”. Tôi suýt nữa cuống lên, có nhiều người đang đứng nhìn, sao cậu ta dám làm thế?

Mới sáng mà gặp phải chuyện này.