
à gọi nhiều đồ ăn thế có ăn hết
không thế? _Hạo Thiên vừa hỏi vừa cầm cốc nước lọc lên uống
-Hết, nếu cậu ăn no rồi thì cứ để đó tôi xử lí, dù sao tối tôi cũng bận, không thể ăn tối được nên ăn bù luôn.
Phụt_sau khi nghe Tiểu Tuyết nói nguyên ngụm nước Hạo Thiên vừa uống vào lập tức bắn ra do quá ngạc nhiên trước sức ăn của Tiểu Tuyết.
-Gì vậy, xem xíu nữa là tôi hứng hết rồi, may mà tôi tránh kịp
-Nè, cậu là boy sao ăn nhiều giống con gái thế?_Hạo Thiên vừa lau miệng vừa nói
-Cấm cậu ví tôi giống con gái_Tiểu Tuyết nhíu mày nói
-Xin lỗi
-Thức ăn của quý khách đây ạ
-Cảm ơn_Tiểu tuyết mĩm cười
-Chúc quý khách ngon miệng!_Người phục vụ tươi cười nói
-Ăn đi, nhìn tôi làm gì?_Tiểu Tuyết đang ăn dở món bánh chocolate của Áo thì dừng lại
-Cậu ăn đi tôi no rồi
-Không phải chứ, cậu chỉ mới ăn một tô cháo bào ngư, một phần thịt xiên nướng với khoai lang sợi và sốt Bearnaise và một ly Mojito mà đã no rồi sao
-Ừm
-Vậy được rồi, cứ để đó
15′ sau:
-Xong rồi, đi thôi_Tiểu Tuyết sau khi uống xong ly Chocolate MilkShake của mình nói
-Ừ, cậu còn muốn đi đâu nữa không?_Hạo Thiên hỏi
-Còn, đưa tôi đến tiệm kem phía trước đi
-Không phải cậu định ăn nửa chứ?_Hạo Thiên nhìn tiểu Tuyết như nhìn vật thể lạ hỏi
-Sao biết hay vậy_Tiểu Tuyết bình thản trả lời
Lúc này Hao Thiên thực sự sốc_Sốc nặng nề_đây là lần đầu tiên cậu thấy một đứa con trai có sức ăn khủng khiếp như thế
-Nhanh lên nào, chính xác thì tôi còn 10′ nửa
-Ừ..ừm…đi thôi
Trước một shop thời trang lớn mang tên “New Style”:
-Cảm ơn vì đã đưa tôi đến đây.Cậu có thể về được rồi_Tiểu Tuyết nói
-Ừ, tạm biệt_Hạo Thiên trả lời.Sau đó cậu cho xe về nhà.
14h chiều hôm đó:
-Tớ ra ngoài chút nhé_Đan Đan ngoái đầu vào phòng Tiểu Phong nói
-Ừ, mà đi đâu đó?_Tiểu Phong tò mò
-Tham quan thành phố, ôn lại kỉ niệm xưa.Nhắm với Vy Vy luôn nhé._Đan Đan đáp
-Mà Tiểu Tuyết chưa về sao?_Vy Vy hỏi
-Chưa_Tiểu Phong đáp
-Ừm.Thôi bye nhá
-Bye.Chơi vui vẻ
-Thank you_Đan Đan mĩm cười rồi lao nhanh xuống nhà.
30′ sau:
-Tiểu Phong, Đan Đan đâu rồi?_Vy Vy ló đầu vào phòng Tiểu Phong hỏi
-Ra ngoài rồi
-Tiểu Tuyết chưa về sao?
-Ừ, không biết làm gì mà chẳng về nhà ăn trưa luôn, nhắn tin thì bảo
đang bận, hỏi làm gì thì bảo tối hoặc sáng mai về sẽ nói.Nó còn nói, tối nay nếu 8h mà nó vẫn chưa về thì cứ ăn cơm trước đi, đừng đợi nó.Haizz, bạn bè mà thế đó_Tiểu Phong thở dài
-Vậy à. À mà tớ ra ngoài đây
-Đi đâu đó?
-Đến nhà sách, mua sách Toán nâng cao, đi không?_Vy Vy hỏi
-Thôi khỏi, chiều hôm qua vừa mói đến đó xong
-Vậy bye nhé
-Bye
-Ôi, mỏi chân ghê_Đan Đan vừa tiến đến trạm xe buýt chờ xe tới vừa than
vãn sau 3h đồng hồ tham quan thành phố.Bỗng từ đâu, một tên cướp chạy
đến, giật lấy chiếc túi xách bên cạch cô, rồi phóng thật nhanh vào một
con ngõ gần đó.Lập tức Đan Đan đuổi theo:
-Đứng lại!_Đan Đan la lớn
Đến một ngã rẽ trong con ngõ, tên cướp bỗng dừng lại rồi leo lên xe của
tên đồng bọn.Đan Đan thấy thế, cô không đuổi theo nữa vì cô nàng biết
rằng chạy bộ thì chẳng bao giờ đuổi kịp xe máy.Nào ngờ chiếc xe quay
lại, chạy thẳng về phía Đan Đan, Đan Đan hốt hoảng vội tránh sang một
bên do quán tính, cô nga xuống đường, chân bị chà xát đường chảy máu, áo quần thì lấm lem bụi bẩn.Sau khi hai tên cướp đi rồi cô cố gắng đứng
dậy:
-Hai tên khốn.Dám cướp đồ của “bà”, “bà” nguyền rủa hai ngươi_Đan Đan
tức giận quát lớn rồi cố gắng lê bước ra khỏi con ngõ.Cố gắng lắm cô mới lết được cái thân xác đang bị thương của mình tới gần trạm xe buýt, vừa đi cô vừa thầm rủa: “sao hôm nay mình xui thế không biết” thì sau lưng
cô vang lên tiếng gọi:
-Có cần đi nhờ không?_Thiên lâm châm chọc
-Không cần_Nhận ra được sự châm chọc trong lời nói của Thiên Lâm, cô hằn học trả lời
-Thật không?Vậy tôi đi nhé, sau này đừng có trách là bạn cùng lớp kiểu
gì mà thấy nguoif ta bị nạn mà không giúp đỡ nhé_Vẫn giọng châm chọc đó, Thiên Lâm tiếp tục nói
-Đi đi.Tôi_không_cần_Đan Đan gằn từng chữ
Vậy là chiếc xe trước mặt bắt đầu lăn bánh. Ngồi trong xe, Thiên Lâm khẽ mĩm cười khi nhìn thấy sự khổ sở của Đan Đan khi cô nàng cố nhấc từng
bước chân nặng nề về phía trạm xe buýt trước mặt, cậu đang cố tìm cách
trả đũa sự bướng bỉnh của Đan Đan vì chính sự bướng bỉnh đó đã làm cậu
hơi mất hình tượng trong căn-teen do mãi cải nhau với cô mà không hề để ý đến mọi người.
-Lên xe đi_Thiên Lâm nói
-Không phải đi rồi à? Không phải tôi đã bảo không cần sao?Không phải đang quan tâm tôi đấy chứ?_Đan Đan châm chọc
-Rốt cuộc cậu có lên không thì bảo_Thiên Lâm bắt đầu bực bội
-Không đó.làm gì được tôi nào?
-Đồ bướng bỉnh.Đã bị thương