
oóng sau khi đã dẫn qua làn nước đựng trong bình. Dưới đất la liệt bật lửa ga nhìn sơ qua cũng phải trên chục cái...
- Chúng mày lại tiếp tục hút mà tuý đá hả? Dùng thuốc lắc chưa thấy chán sao?
Người đàn ông nhíu mày hỏi khi nhìn thấy một đống dụng cụ dùng để chơi ma tuý đá.
- Anh không biết rồi, thuốc lắc bây giờ chỉ là đồ xoàng xĩnh xa lắc rồi. Muốn thể hiện đẳng cấp dân chơi và muốn tăng cảm giác "phê" (hưng phấn) thì bây giờ phải biết chơi ma tuý đá mới xứng tầm.
Cô gái nhuộm tóc màu đỏ rực, cả người trông bơ phờ, mắt mơ màng nhìn về phía người đàn ông kia trả lời, vừa ở vũ trường nhảy nhót chán chê mới về nên trong người cô nàng đang có chút men rượu...
- Thế cảm giác dùng thấy như thế nào?
- Cái cảm giác "phê" ngây ngất như đang ở trên thiên đường này biết diễn tả thế nào nhỉ? "Hít "đá" xong, chỉ vài phút sau em đã thấy trong người như có dòng máu mới chảy rần rật... Mắt dại đi, nhìn cái gì cũng lung linh hơn. Em cảm thấy phấn khích và sung sướng tràn đầy trong người, nhạc càng to càng thấy sướng, chân tay giật đùng đùng không thể ngừng được... Nhất là cảm hứng "chuyện ấy" được nâng cao rõ rệt...
Cô gái tiếp tục cầm ly rượu trên tay vừa uống vừa cố nhập tâm mỉm cười để kể lại...
- Oh, thế thằng Núi đâu rồi, sao hôm nay không thấy có mặt...
Người đàn ông khoanh tay đứng cười lạnh hỏi tiếp.
- What? thằng đó anh không nhắc thì tụi em cũng quên mất tiêu luôn. Nghe nói mấy hôm trước nó hít ma tuý đá "phê" quá đến mức bị "ngáo" luôn, chẳng biết nghĩ gì lao ra ngoài đường cướp xe máy của người ta. Sau đó phóng vù tới một dãy nhà trọ, trèo tường lẻn vào phòng của một nữ sinh đang học bài một mình trong phòng. Hình như có quen biết với cô bé đó thì phải, nổi "máu" giở trò cưỡng hiếp con gái nhà người ta tận mấy lần liền trong một đêm. Sáng hôm sau vẫn chưa hết tình trạng "ngáo đá", bị công an tới vây bắt muốn giải cứu cô bé, thì bị tên đó cầm dao kề cổ nói: "Chúng mày dám xông tới, tao giết con bé này liền" thế mới vãi chứ...
- Sau hàng tiếng đồng hồ thuyết phục không thành, cuối cùng công an tìm cách lừa, xông tới khống chế bắt giữ hắn thành công giải cứu cô bé đó. Nghe nói, về đồn rồi mà tên đó vẫn còn trong trạng thái mơ màng, ảo giác cực độ không thể nào giải quyết được. Đợi đến khi hắn tỉnh táo hối hận thì mọi chuyện đã quá muộn, giờ đây hắn đang ở trong nhà đá chờ ngày phán quyết. Haiz, thật tội nghiệp...
Cô gái nhuộm tóc màu tím thở dài trả lời...
- Sac, thế mà chúng mày không thấy sợ à.
Người đàn ông tỏ vẻ kinh ngạc, thực ra biết chuyện này từ lâu rồi (cáo thành tinh mà lị)
- Sợ gì hả anh? Có gì mà phải sợ nhể, nếu đã sợ thì sao có thể trở thành xứng tầm đẳng cấp dân chơi chứ. Một khi đã nghiện chốn quán bar, vũ trường, say mê tiếng nhạc đinh tai nhức óc, thích nhảy nhót thì việc chơi ma tuý đá này chỉ là chuyện vặt vãnh để tăng thêm khi thế, chất "máu" mà thôi...
Tên con trai nhuộm tóc vàng, nằm tựa dài ra tường lên tiếng...
- Mấy đứa cứ cười tươi mà sống thác loạn nhé, đợi đến khi vào trại cai nghiện cả lũ thì đừng trách...
- Anh đó anh khỏi lo, vào vài tháng lại được ra ngay ý mà. Nhét tiền vào là xong...
- Thôi, anh còn có việc bận mấy đứa cứ tiếp tục công việc của mình đi, nhớ đừng quên nhiệm vụ anh giao nha. Có gì anh gửi tin nhắn về danh tính người cần điều tra cho thằng Sơn Sẹo.
- Dạ, anh yên tâm, nhất định bọn em sẽ cố gắng sớm hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian sớm nhất.
- Tốt,
Người đàn ông nhếch mép cười lạnh, quay người bước vội, nhanh chóng muốn rời khỏi nơi không sạch sẽ này.
Sau cái buổi chiều xui xẻo vừa bị anh em Nhật Duy đáng ghét bắt nạt, ức chế đến mức đầu toả khói bốc cháy ngùn ngụt bực bội ra khỏi nhà. Ai dè tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa còn bị ong đốt sưng mắt, chân thì bị bong gân. Hoạ Mi càng nghĩ càng thấy cay cú liền quyết tâm nghĩ kế để phục thù anh em Nhật Duy, thật lòng mà nói cục giận nhục nhã này nhỏ không tài nào nuốt trôi được.
Mặc dù tuyên ngôn quân tử 10 năm báo thù vẫn chưa muộn thì ta đây nghìn năm vẫn còn sớm chán, xem ra ở trường hợp này bất khả thi rồi. Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, nếu nhỏ còn tiếp tục nhẫn nhịn sớm muộn cũng bị anh em Nhật Duy chết tiệt đè đầu cưỡi cổ hại nhỏ sống không được mà chết cũng chẳng xong cho coi. Hơn nữa từ bé đến giờ nhỏ tha không bắt nạt người ta thì thôi – Chứ có kẻ nào dám liều lĩnh bắt nạt nhỏ bao giờ đâu…hừ hừ.
Lê bước thân xác tàn tạ đầy vết thương đến biệt thự chỗ Ngọc Huyền đang ở, đứng trước cổng biệt thự Hoạ Mi băn khoăn không biết có nên gọi điện bảo Ngọc Huyền ra mở cổng đón mình không nữa. Để Ngọc Huyền nhìn thấy bộ dạng tóc tai bù xù, mắt sưng húp, chân thì bước thấp bước cao, áo quần lấm lem thế này thật sự là quá mất hình tượng đi…hu hu.
Nhưng mà mối thù truyền kiếp vẫn còn đang treo lơ lửng ở trên đỉnh đầu mình không thể nào vì một chuyện nhỏ nhặt như con muỗi này mà lùi bước được, về nhà lúc này chẳng may đụng độ với anh em nhà Nhật Duy chắc mình còn thảm hại hơn. Thôi thì vì lợi ích lâu dài đành để Ngọc Huyền chế giễu vài câu cũng đâu có mất miếng thịt tí da nào đâu mà