XtGem Forum catalog
Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3216881

Bình chọn: 10.00/10/1688 lượt.

nói vậy Hoạ Mi bất giác giật mình hỏi.

- Haiz, cũng đơn giản thôi, thời gian để thang máy lên được một tầng mất có vài chục giây. Để an toàn mỗi khi thang máy thông báo đã đến một tầng nào đó em liền ấn nút tự động mở cửa, khi ấy nếu có người vào thì càng tốt, còn nếu không hắn ta cũng sẽ phải dè dặt, cẩn thận, không dám lợi dụng cơ hội mà giở trò ngay với em. Hoặc không thì khi đến một tầng tiếp theo em đi ra ngoài luôn, đợi chuyến sau cũng được. Hi - Băng Hạ từ tốn giải thích.

- Woa, công nhận cách này hay nha, sao chị nghĩ ra siêu thế? – Hoạ Mi vỗ tay tán thưởng.

- Hi, kinh nghiệm sống thôi em ạ, chứ ai mà rảnh nghĩ ra được. – Băng Hạ lắc đầu

Khi hai người lên đến tầng 9, cửa thang máy tự động mở ra, Băng Hạ đi trước Hoạ Mi theo sau. Tới một căn hộ nhỏ, Băng Hạ liền lấy chìa khoá ra mở cửa đi vào trong nhà, Hoạ Mi cũng lẽo đẽo theo sau.

Căn hộ này của Băng Hạ khá nhỏ có chưa đến 50m2 nhưng đồ đạc trong phòng được sắp xếp khá ngăn nắp, thứ tự rõ ràng, lại còn rất sạch sẽ nữa chứ. Hoạ Mi nhìn mà không khỏi cảm thấy xấu hổ, căn hộ này có 3 phòng, phòng khách và phòng ngủ, phòng bếp. Phòng khách có đặt một chiếc bàn uống nước, giữa bàn có đặt một lọ hoa lan màu tím giả, một bộ ấm chén, một bộ ghế sa lông nhỏ. Ở một góc phòng thì có đặt một chiếc ti vi trên một cái kẹ bằng gỗ màu da cam, bên cạnh cái ti vi có đặt một chậu cá vàng đủ màu sắc đang xả bọt liên tục. Cửa sổ bằng kính có rèm màu trắng được vắt chéo sang hai bên để ánh sáng từ bên ngoài hắt vào…

- Em uống gì? – Băng Hạ đi về phía tủ lạnh đặt trong phòng bếp nhìn Hoạ Mi hỏi.

- Có những đồ uống gì ạ?

- Trà xanh không độ, nước bí đao, coca, sữa chua, nước khoáng,…

- Vậy cho em uống coca đi.

Rất nhanh Băng Hạ đi ra phòng khách cầm theo chai coca cùng một túi bắp rang bơ vàng rộm đưa cho Hoạ Mi.

- Em uống đi, tiện thể bật tivi lên mà xem chị đi nấu mỳ một lát. – Băng Hạ cầm điều khiển bật ti vi lên, dặn dò Hoạ Mi xong liền vào bếp

Khoảng 20 phút sau, Băng Hạ bê từ trong bếp ra hai bát mỳ to đùng nóng hổi, có nhiều hành thơm, xương thịt bên trong. Nhìn thôi đã muốn ăn ngay rồi,

- Em ăn đi xem hợp khẩu vị không? – Băng Hạ đưa đũa cho Hoạ Mi

- A, chị có tương ớt không ạ? – Hoạ Mi nhìn Băng Hạ cười ngọt ngào.

- Có, chờ chút để chị đi lấy.

Nhìn thấy Hoạ Mi cho rất nhiều tương ớt vào bên trong bát mỳ, nhìn bát mỳ đầy tương ớt vàng rực, ăn chắc cay xé lưỡi mất mà Băng Hạ cũng cảm thấy ớn lạnh, liếc nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt khó tin.

- Em ăn cay thế không sợ đau dạ dày à? – Băng Hạ lo lắng.

- Hi, em ăn thế này quen rồi, ăn cái này mà không có vị cay xé lưỡi em không cảm thấy ngon. Mà công nhận chị nấu ngon thật đấy, chả bù cho em. – Hoạ Mi cầm đũa gắp ăn rất tự nhiên

- Cũng bình thường thôi em, sống tự lập một thân một mình thì phải biết nấu nướng chứ. Ăn thức ăn bên ngoài mất vệ sinh mà lại không ngon. – Băng Hạ khiêm tốn.

- Sống một mình thích nhi? Thích ăn gì thì ăn, thích làm gì thì làm, tự do tự tại chẳng phải lo lắng ai quản thúc. Hi – Hoạ Mi nói mà hai mắt sáng lấp lánh.

- Nhưng sẽ rất cô đơn, hơn nữa khi ốm đau ai sẽ chăm sóc cho, gặp khó khăn ai sẽ giúp đỡ, gặp chuyện buồn biết tìm ai chia sẻ... Em vẫn còn ngây thơ lắm, chưa trải qua nhiều sóng gió khắc nghiệt nên chưa biết nếu sống một mình sẽ gặp phải những trở ngại gì đâu. – Băng Hạ thở dài

- Hình như chị từng trải qua nhiều sóng gió lắm phải không, em thấy chị hay thở dài với nói năng rất già dặn, trải đời, hiểu biết nữa – Hoạ Mi ngước nhìn Băng Hạ bằng ánh mắt tò mò, không biết chị ấy đã phải trải qua những chuyện gì mà sao mới có 18 tuổi trông chị ấy đã già đi mất mấy tuổi, rất hay buồn, nói năng cũng rất hiểu biết, sắc xảo…

-

Và có một điều chỉ nhìn sơ qua thôi nhỏ cũng có thể dễ dàng nhận ra, chị ấy thật sự rất cô đơn, rất cần một ai đó để dựa vào, để tâm sự và để chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Nhìn cái bụng chửa tháng thứ 5 của chị ấy, lại nghe chị ấy nói chị ấy là mẹ đơn thân bị người ta lừa tình bỏ rơi không chút thương tiếc nhỏ lại cảm thấy ghê tởm buồn nôn.

Sao trên đời này lại có những tên đàn ông khốn nạn, đê tiện và dã man như thế chứ. Khi chưa có được thì tìm mọi cách chinh phục, khi có được rồi chơi chán chê thì lại sẵn sàng tìm cách rũ bỏ. Để mặc người ta sống dở chết dở, đau khổ, day dứt, tổn thương suốt một thời gian dài thậm chí là cả một đời khi đã trót yêu quá say đắm và trao đi hết tất cả.

Thảo nào bây giờ xã hội xảy ra nhiều vụ đánh ghen tai tiếng, nhiều trường hợp quyết giết chết người yêu cũ rồi cùng chết theo khi biết tin người đó có người yêu mới hoặc sắp làm đám cưới với một người con gái khác mà không phải là mình, đúng là xã hội càng hiện đại các giá trị đạo đức, sự chung thuỷ ngày càng bị đảo lộn, mất hết giá trị rồi…Cuộc tình dù đúng dù sai người con gái vẫn luôn là người phải chịu nhiều cay đắng, thiệt thòi.

Trót yêu nhiều quá cũng chết, phá thai nhiều lần chẳng may vô sinh, ảnh hưởng tâm lý cũng chết, bị phụ tình, lừa dối cũng chết dở. Sinh con nuôi con một mình cũng chết, chẳng may thất thân với người yêu cũ cũng chết… Nó