Nhóc Là Em Giả Bộ Hay Thực Sự Không Biết Tôi Yêu Em

Nhóc Là Em Giả Bộ Hay Thực Sự Không Biết Tôi Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321945

Bình chọn: 8.00/10/194 lượt.

chị đang cắn chặt răng mà, sao lại có tiếng la.-Ân Di nước mắt nước mũi, ngơ ngác hỏi.

-Nhóc, cô dám cấu tay tôi.- Phong Anh ôm lấy bắp tay trái mình.

Hóa ra sau khi cô nhóc la lên, răng nghiếm chặt lại, mắt nhắm nghiền, còn tay không ngờ bấu chặt vào bắp tay Anh, khiến Anh không khỏi la lên vì đau.

-Xin...xin... lỗi.

Phong Anh tiếp tục sơ cứu cho vết thương kia, thật không ngờ, sau 2 tuần, vết thương to dần ra, tất cả là kết quả của những lần Huy vô dụng và Anh nóng tính khiến cho người chịu hậu quả lại là Ân Di.

Rốt cuộc thì cũng quấn băng xong, bây giờ thì Phong Anh bắt đầu màn tra hỏi:

-Xong rồi, giờ thì nói cho tôi biết đi, sao mà cô nhóc la toáng lên vậy?

-Thật ra là...

-Cô mơ thấy gì à?

-Hicc....

-Có phải đó là 1 kỉ niệm buồn hay là 1 quá khứ đáng sợ nào đó?

-Chị...hức....

Phong Anh bất giác ôm lấy Di vào lòng, an ủi:

-Quá khứ vẫn mãi là quá khứ, nhóc đừng buồn nữam hãy quên nó đi nhé, như vậy sẽ không mơ thấy nữa đâu.

-Hức, nhưng...thật ra...chị mơ thấy ma nên sợ quá.

-ơ...

-...

Phong Anh vội vã bỏ Di ra, cả khuôn mặt bổng chốc đỏ lên, chính xác là giận nhưng cũng cộng thêm 1 chút xấu hổ:

-Mơ thấy ma mà cô la như sắp chết đến nơi vậy. 16 tuổi rồi mà còn sợ ma, đến đứa con nít nó cũng không la lên như cô.

-Nhưng nó đáng sợ lắm.

-Toàn chuyện hoang tưởng.

-Hức, Con ma đó mắt đỏ, da trắng bệch, lại có răng nanh. Nó tính hút máu chị, nó đè chị ra khiến chị không cử động được, như thế này này.

Nói rồi, Ân Di nhấc tay đè lên lồng ngực Anh, rồi tiến sát lại, Anh chàng nhà ta bị "tấn công" quá bất ngờ nên đang ngồi trên giường lại ngã ngửa xuống đất, không ngờ "tiện tay" kéo luôn cô nhóc xuống, đè hẳn lên người Anh. Không ngờ, diễn quá nhập tâm, cô nhóc tiến sát lại gần Anh, nói bằng cái giọng run run như ma:

-ta sẽ ăn ngươi...từ đâu đây nhỉ....

Rồi cô nhóc, với đôi mắt mị hoặc cắn nhẹ vào vành tai Phong Anh.

-ÁÁ.....Á...Á...á......-Phong Anh la lên ,đẩy Di dậy- Cô làm cái gì thế hả.

-Hức, chị chỉ diễn ta lại thôi, Anh còn sợ cỡ đó thì chị thật sự đã mơ, đáng sợ gấp trăm lần thế này cơ mà.

Phong Anh khuôn mặt đỏ bừng, tim đập rộn cả lên, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, gần tới cửa thì quay đầu lại:

-Không phải tôi sợ ma..mà là...

-Mà là gì?

-Xuống rửa mặt, ăn sáng đi...

-á!

Phong Anh ngốc đi không nhìn đường, đầu va ngay vào cạnh cửa ban nãy không mở hẳn ra. Anh xấu hổ ôm đầu đi ra ngoài, phóng thẳng xuống bếp, tiếp tục công việc xắt cà rốt và dưa cải để làm dưa chua cho buổi tối, nhưng khuôn mặt không ngờ lại đỏ hơn cả trái cà chua.

-Con nhỏ đó...-Anh đưa tay lên tai-nguy hiểm quá, không hay rồi, tim mình...

Bàn tay Anh run run cầm lấy con dao vào tiếp tục xắt cà rốt, đầu óc trống rỗng.

Hội Trưởng Anh.

Nghe tiếng gọi, Phong Anh giật mình, cắt trúng tay, máu bắt đầu chảy ra, Phong Anh nắm lấy ngón tay bị cắt trúng, la lên:

-á.

-Ơ, Hội trưởng, cậu sao vậy?

Quỳnh Hương lo lắng chạy đến, cầm lấy tay Phong Anh, khuôn mặt đầy sự lo lắng. Phong Anh trả lời:

-Không sao- rồi quay sang nhìn Hương.-Không phải cậu sợ máu hả.

-Đúng là sợ, nhưng không phải nhìn thấy máu tí là xỉu, chỉ là lần trước bất ngờ thấy cô bé đó chảy máu nhiều quá nên mình mới xỉu.

Ân Di lúc đó vừa đi xuống bếp, thấy Hương nắm lấy tay Anh thì quát lên:

-Làm gì thế hả, bỏ tay ra!

Quỳnh Hương đỏ mặt, vội bỏ tay ra, rồi bắt đầu giải thích:

-Hội trưởng cắt trúng tay nên...

- cái gì, Anh cắt trúng tay hả??

Nó nhanh chóng "lết" đến chỗ Phong Anh và đẩy Quỳnh Hương ra. Cô nhóc nắm tay Anh, đưa lên xem rồi hỏi:

-Làm gì mà để đứt tay vậy hả?

bất ngờ bị ÂN Di nắm tay, Anh giựt tay ra rồi nói:

-Không sao.

-người ta quan tâm mà cũng không được.

-Không cần, đi rửa mặt đi.

-Xí, tui rửa mặt rồi, có cơm chưa.

-à, Di, sáng nay ăn bánh xèo đó em.- Hương nói.

-bánh xèo á!-Di la lên-ơ, mà sao chị biết là bánh xèo.

-Hội trưởng để bọc bột bánh xèo ở đây nè, nhìn là biết à.

-Hừm, vậy cho chị 3 cái nghen ANH.-rồi Di hí hửng ngồi vào bàn.

-Phong Anh, bạn lấy băng dán cá nhân bằng vô trước đi, mình giúp bạn làm bánh.

Hương nhanh nhẹn đến bên Anh:

-Mình xắt cà rốt cho.

-Cảm ơn.

Và thế là cả hai cùng nhau làm vui vẻ trong lúc có kẻ nào đó ngồi sau lưng, chằm chằm nhìn hai người, khuôn mặt phụng phịu, bí xị.

-Chà, mùi gì mà thơm quá vậy ta?

Ông Hùng từ trên nhà bước xuống, Quỳnh Hương nhanh chóng quay lại chào lễ phép:

-Cháu chào bác.

-Ukm, ai đứa đang làm món gì mà thơm thế.

-Dạ, bánh xèo bác ạ.

-Ừ, ủa, Di, sao thế, sao cái mặt con mới sáng sớ


XtGem Forum catalog