Teya Salat
Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210990

Bình chọn: 7.5.00/10/1099 lượt.

ú (ngôi sao)
luôn ở bên cạnh nhau không?

Chăm chú nhìn vào đôi môi của Vĩnh Khoa, dựa đầu vào vai cậu, Thiên Di (đang trong tình trạng say xỉn) khẽ mấp mấy :

_ Tại….sao…chứ?

_ Vì mặt trăng và ngôi sao sinh ra là để ở gần nhau, bên cạnh nhau, thuộc về nhau. Sao luôn đợi trăng xuất hiện để tỏa sáng cùng nhau. Tuy có đôi lúc, mặt trăng không xuất hiện, khi đó sao vẫn luôn soi sáng, nhưng
cũng rất nhớ trăng. Vì sao chỉ là một đóm sáng nhỏ nên không ai thấy
được nỗi buồn của nó…

_Nhưng….khi….trời…mưa….cả…trăng….và….sao…đều…không…xuất…. hiện..

Khẽ cười một cái, Vĩnh Khoa đưa tay xoa đầu Thiên Di, cậu chưa có câu trả
lời cho nó, vì đơn giản, cậu không nghĩ đến điều đó. Không ngờ hôm nay,
một người lạnh lùng như cậu lại có thể nói chuyện nhiều, và nội dung câu chuyện lại “lãng mạng” đến vậy. Đặc biệt là, người cậu đang nói chuyện, đang dần chiếm được tình cảm của cậu mà ngay chính cậu cũng không nhận
ra…

Áng mây thứ 15 : Thoang thoảng mùi của hạnh phúc

“Hạnh phúc sẽ đến khi ta biết mở lòngVà hạnh phúc sẽ đi nếu ta không biết trân trọng.Nước mắt sẽ ngừng chảy khi ta biết mỉm cườiVà nụ cười sẽ không tắt nếu ta biết yêu thương”

Câu hỏi của Thiên Di vẫn “dừng chân” trong đầu Vĩnh Khoa, cậu nhất định sẽ
tìm ra câu trả lời cho nó (mặc dù bây giờ nó đang say không biết sáng
mai có còn nhớ gì không nữa^^)

_ Thôi khuya rồi, để anh đưa em lên phòng. Chắc ngủ một đêm sáng mai sẽ tỉnh táo thôi!

_ Hông….hông…ngủ…. – Thiên Di ngốc đầu dậy rồi vùng vằn.

Không nói nữa, Vĩnh Khoa đứng lên và kéo tay nó, trong khi đó, Thiên Di vẫn “chứng nào tật nấy”, ương bướng không chịu đứng lên.

_ Ngoan đi vợ, đừng bắt anh “dùng phương án” khác.

_ ….



Vẫn vậy, Thiên Di cứ ngồi đó cười mà không chịu nghe lời, Vĩnh Khoa khẽ lắc đầu, ngồi xuống trước mặt nó :

_ Em ngang bướng quá rồi đó. Đừng tưởng em đang say là anh không dám đánh đòn em…..

Câu nói của Vĩnh Khoa bị chặn ngang bởi….một nụ hôn. Không phải Vĩnh Khoa
mà là Thiên Di, nó cuối người rồi đặt lên môi Vĩnh Khoa một nụ hôn. Vĩnh Khoa mở to mắt, tim cậu đập liên hồi.

Bộp!

Đầu Thiên Di dựa vào vai Vĩnh Khoa, nó đã chìm vào giấc ngủ. Ngồi bất động
mấy giây, Vĩnh Khoa mới tỉnh người. Cậu đâu nghĩ Thiên Di lại “bạo dạng” đến vậy, cậu cũng biết, một phần là do tác dụng của rượu (vì nó đang
say cơ mà). Cậu nhủ thầm rồi phì cười : Chắc lần sau mình để rượu trong
từ nữa quá!

Bế Thiên Di lên phòng, đắp chăn cho nó, Vĩnh Khoa trở về phòng mình. Cậu
trằn trọc cả đêm vì …nụ hôn đó (biết cảm giác khi bị người khác hôn bất
chợt rồi chứ gì ^^!). Tuy nụ hôn chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng nó
để lại “ấn tượng sâu sắc” trong cậu. Chợt, vết thương ở tay nhói lên,
lúc này, Vĩnh Khoa mới nhớ là mình (cũng) đang bị thương, mà người gây
ra vết thương ấy, không ai khác ngoài cô vợ bé nhỏ của cậu.

Cầm máu rồi tự băng vết thương lại, Vĩnh Khoa ngã người xuống giường, nhắm
mắt lại. Nếu có ai nhìn thấy cậu ngay lúc này, người đó sẽ khẳng định
rằng : Đây là một thiên thần chứ không phải ác quỷ. Nhưng…điều đó không
xảy ra, bởi, đâu một ai nhìn thấy gương mặt Vĩnh Khoa lúc này.

-----

_ Đồ ngốc, làm tay anh chảy máu rồi nè!

_ Hi hi, vui….quá..

_ Đúng là nói chuyện với người say cũng như không. Thiệt tình, không hiểu sao anh có thể ở chung với một con nhóc như em nữa. Tuy em không đẹp
bằng những đứa con gái khác, nhưng ở em, anh tìm thấy một điều gì đó,
rất yên bình. Em có biết tại sao mặt trăng và các tinh tú (ngôi sao)
luôn ở bên cạnh nhau không?

_ Tại….sao…chứ?

_ Vì mặt trăng và ngôi sao sinh ra là để ở gần nhau, bên cạnh nhau, thuộc về nhau. Sao luôn đợi trăng xuất hiện để tỏa sáng cùng nhau. Tuy có đôi lúc, mặt trăng không xuất hiện, khi đó sao vẫn luôn soi sáng, nhưng
cũng rất nhớ trăng. Vì sao chỉ là một đóm sáng nhỏ nên không ai thấy
được nỗi buồn của nó…

_Nhưng….khi….trời…mưa….cả…trăng….và….sao…đều…không…xuất…. hiện..

Sáng sớm tinh mơ, khung cảnh ngoài trời hôm nay thật đẹp, Vĩnh Khoa, vẫn như thường ngày, tay cầm tờ báo, ngồi chễm chệ trên chiếc sofa, trên bàn là một cốc cà phê thơm phức.

Từ trên lầu, Thiên Di chậm rãi bước xuống, những gì trong giấc mơ y như thật làm đầu nó đau nhức, nó than thở :

_ Đau đầu quá đi!!

Mới nghe tiếng Thiên Di, tim Vĩnh Khoa lại “rộn ràng”, cậu đặt tờ báo xuống rồi tự nhủ : Không được như thế nữa. Mày sẽ có điểm yếu mất thôi,
Trương Vĩnh Khoa à!!

Mắt cậu dừng ngay ở miếng băng trăng trên đầu Thiên Di, miếng băng trắng tinh tươm ấy đã vấy màu đỏ. Cậu vội vã đứng lên :

_ Lại đây anh thay băng cho. Máu lại ra nữa rồi kìa.

Đi lấy hộp y tế, Vĩnh Khoa nhẹ nhàng tháo bỏ miếng băng trên đầu Thiên Di, thật chậm rãi, cậu băng bó vết thương cho nó. Lúc này, Thiên Di mới để ý thấy tay Vĩnh Khoa cũng băng bó, nó ngạc nhiên :

_ Tay anh bị làm sao vậy?

_ Thấy rồi