pacman, rainbows, and roller s
Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210701

Bình chọn: 8.00/10/1070 lượt.

ỏ vẻ không biết chuyện gì , nhưng thật
ra , trong lòng cậu đang khoái chí .

-----

Mấy phút trước :

Vĩnh Khoa chăm chú nhìn vào màn hình camera , cậu đã “dự đoán” hoàn toàn
chính xác khi thấy Thiên Di chạy xuống lầu : Rủ nhau đi chơi đây mà .

Với cái ý nghĩ ấy , Vĩnh Khoa đang “âm mưu” trong đầu một “kế hoạch” .
Không chần chừ , cậu lấy điện thoại ra và bấm trên bàn phím hai số điện
thoại . Tin nhắn nhanh chóng được gửi đi với nội dung :

_ Cháu của 2 vị quá ư là rảnh . Họ đang “rình mò” nhà tôi đây này . Kêu 2 tên đó về mau đi .

-----

Hiện tại :

_ Tôi bận chút chuyện , để lần sau mình đi công viên vậy . – Triết Minh
nhìn Thiên Di rồi “lia” sang Vĩnh Khoa – Anh coi chừng tui đó ..

_ Lần sau đi vậy , cô không được đi chơi được là tại cái tên trời đánh bị khùng nào đó chứ không phải tại bọn tôi – Bách Nhật nói mà con mắt cứ
tua tủa sang Vĩnh Khoa như muốn ăn tươi nuốt sống “đối phương”.

Triết Minh và Bách Nhật , gương mặt hầm hầm lườm Vĩnh Khoa rồi tạm biệt Thiên Di . Còn Thiên Di , nó đưa cái mặt “không hiểu chuyện gì” ra , quay
sang Vĩnh Khoa :

_ Gì mà kỳ cục quá vậy !

_ Em muốn đi công viên giải trí lắm à ?

_ Đương nhiên rồi . Tại anh đi ra đây nên mới xuôi xẻo như vầy nè , không được đi chơi …

Giận dõi bỏ vào nhà , Thiên Di ngồi phịch xuống ghế . Vĩnh Khoa cũng vừa vào tới , bước lại trước mặt Thiên Di rồi nói :

_ Đi .

_ Đi đâu ? – Thiên Di ngơ ngác ngước nhìn Vĩnh Khoa

_ Anh dẫn em đi công viên .

-----

Ngồi trong xe , Triết Minh và Bách Nhật không tài nào ngui ngoai được cơn
giận . Đột nhiên , một bóng đèn sáng rực mấy ngàn W chạy xẹt ngang đầu
Bách Nhật . Cười thích thú , Bách Nhật nhìn Triết Minh :

_ Hừm .., tao có cách này ….

-----

Nghe nói tới đi chơi , mắt Thiên Di lại sáng rực lên , nó vui mừng đứng lên rồi nói :

_ Đi thôi .

Vĩnh Khoa nhìn vẻ mặt nó rồi lắc đầu : Em giống con nít quá . Chạy lon ton
theo sau Vĩnh Khoa , ra đến xe , điện thoại Vĩnh Khoa đột nhiên reo lên
.

_ Tôi nghe đây – Là người trong tổ chức , Vĩnh Khoa lạnh lùng nghe máy

_ Có người cần gặp chủ tịch , họ nói là biết tin của “chìa khóa…

_ Được rồi . Tôi đến ngay . – Không chần chừ khi nghe tới 3 chữ “chìa khóa vàng” , Vĩnh Khoa vội đáp nhanh

Cho điện thoại vào túi , Vĩnh Khoa quay sang Thiên Di – đang hí hửng – cậu xoa đầu nó rồi nhẹ nhàng nói :

_ Anh có chuyện bận phải đến nơi làm việc . Không thể chở em đi được rồi . Thôi , vợ ngoan , vào nhà ngủ sớm đi .

….

….

_ Đồ vô duyên , nói dẫn đi cho đã rồi nói có chuyện bận .

Kèm theo đó , Thiên Di thuận chân đạp vào chân Vĩnh Khoa một cái thật mạnh rồi chạy vọt vào nhà .

_ Ya , CÁI CON NHỎ NÀY …

Tức tối bước vào xe , Vĩnh Khoa – với đôi mắt “nảy lửa” – nhìn chằm chằm vào nhà rồi cho xe phóng đi trong màn đêm .

Cho xe vào bãi , Vĩnh Khoa nhanh chóng bước đến phòng chủ tịch . Cánh cửa
phòng đã mở sẵn , nhìn 2 dáng người trước mặt mà Vĩnh Khoa…ngờ ngợ ,
quen quen ..

_ Game has ended !

Một giọng nói cắt ngang bầu không khí yên tĩnh . Cái giọng ấy , Vĩnh Khoa
đã nhận ra được là ai . Đóng cửa phòng lại , Vĩnh Khoa ngao ngán bước
đến chiếc ghế quá đõi thân quen với mình , lạnh lùng nói :

_ Two people very well !

Một cuộc đấu tranh nội tâm chính thức diễn ra trong căn phòng nhỏ . Không
ai nói với ai lời nào , cho đến khi Vĩnh Khoa lên tiếng :

_ Hai người các cậu …..tính chơi tôi à ?

_ E hèm , cho anh nói lại đấy . Là anh chơi bọn tôi trước nhá.

Nhếch môi cười , Vĩnh Khoa lấy sấp hồ sơ trên bàn ra xem , gương mặt lạnh
lùng đến đáng sợ . Một lúc lâu sau đó , cậu mới cất giọng :

_ Triết Minh , Bách Nhật , giờ các cậu đã là người của tổ chức nên việc
tìm “chìa khóa vàng” là một chuyện tất yếu phải làm . Một điều nữa , đây không phải trò đùa , vì thế , các cậu làm ơn đừng có trẻ con như vậy .
Với thân phận chủ tịch , tôi đã rất mệt mỏi rồi , phải tỏ mình lạnh lùng , mọi chuyện phải làm một cách dứt khoát , không vị tình riêng , không
đắn đo khi xuống tay “hạ sát” một ai , và đặc biệt là …tôi không bao giờ có điểm yếu . Vì vậy , hãy làm việc nghiêm túc đi …

Một người chủ tịch trẻ tuổi , trọng trách nặng nề trên người mà Vĩnh Khoa
phải mang , cậu chưa bao giờ kể lễ với bất kì một ai . Nhưng hôm nay ,
trước mặt hai người nhỏ tuổi hơn mình , cậu không ngần ngại nói ra điều
đó . Không phải vì cậu yếu đuối , chỉ là ….mọi thứ đang quá tải với cậu , cậu cần phải nói ra hết .

Nhìn con người đang ngồi trước mặt , Triết Minh và Bách Nhật bất giác …”đồng cảm” . Tiến lại bàn – nơi Vĩnh Khoa đang ngồi – Triết Minh vỗ vai Vĩnh
Khoa rồi nói :

_ Bọn tôi thành thật xin lỗi anh .

Chợt nhận ra mình quá khác ngày thường , Vĩnh Khoa hắng giọng , lấy lại vẻ mặt lạnh như băng :