
hách sáo” đâu à !
Nhận được ”tín hiệu” nguy hiểm , Thiên Di lập tức tỉnh hẳn , nó mở mắt ra .
1s
2s
3s
….
_ Á Á Á Á …..TÊN BIẾN THÁI..I…I.I.I.I.I.I…
Thuận chân , Thiên Di “tung chưởng” đạp Vĩnh Khoa lọt giường ngay lập tức.
Vĩnh Khoa nhíu mày xoa cái mông ê ẩm của mình – đây là lần đầu cậu bị
“phụ nữ” – chính là Thiên Di – đá không thương tiếc .Với ánh mắt nảy lửa , Vĩnh Khoa gằng từng tiếng :
_ Làm cái gì thế hả nhỏ kia ? Có biết là đau lắm không .
_ Anh còn nói … chính tôi mới là người hỏi đấy . Anh làm gì mà vào phòng tôi rồi còn “lợi dụng” .. – Thiên Di biễu môi .
_ Còn nói ngang . Tại ai lo ngủ để người ta vào kêu trên 10 lần mà không
chịu mở mắt ? .. – Nói đến đây , mắt Vĩnh Khoa đột nhiên lóe lên một tia sáng nhỏ nhưng không mong manh.
Nghĩ thầm rồi Vĩnh Khoa đưa tay mốc điện thoại ra và nói bằng giọng gian manh nhất :
_ Anh đã có “bằng chứng” để “tố cáo” em ra tòa vì tội “nhạo báng” người khác.
_ Sao …. Anh nói sao cơ ? Cái gì mà bằng chứng , tố cáo , ra tòa , nhạo báng ?? Anh lảm nhãm cái quái gì thế.
Vĩnh Khoa nhếch môi , đưa tay nhấn vào phím điện thoại , đưa cho Thiên Di xem rồi ngạo nghễ cười ._ Vợ à , dậy đi .
_ Ưhm , mẹ …mẹ nói gì kỳ vậy …, mẹ ..bị nhiễm cái tật khùng khùng của cái tên cà chớn đáng ghét , biến thái mà con mới gặp hả …
_ Còn gì nữa không ?
_ Còn mẹ ơi , ….cái ..tên đó ..tự dưng nhận là chồng …của con …, hắn
…đáng ghét lắm ..tự nhiên nạt con , mẹ không biết đâu …, con lên phòng
ngồi chửi hắn quá trời luôn …Còn mấy cái tên trong trường con nữa ….bọn
họ cũng đáng ghét lắm mẹ ….Ai cũng đáng ghét hết ….con ghét tất cả bọn
họ …., mấy người đó là đồ biến thái , đồ dê xồm , đồ hung dữ , đồ đầu
heo , óc heo , cả người toàn là mùi heo ….
Thiên Di không tin vào những gì mình nghe thấy nhưng …giọng nói quen thuộc
của Thiên đang vang trong điện thoại làm nó buộc phải tin . Không biết
vì Thiên Di ngốc hay vì Vĩnh Khoa quá ư là nghiêm túc trong “vai diễn” , Thiên Di tin rằng Vĩnh Khoa có thể kiện mình ra tòa với tội “nhạo báng” như Vĩnh Khoa đã nói .
Đưa mắt nhìn điện thoại rồi nhìn Vĩnh Khoa , Thiên Di làm bộ mặt đáng thương:
_ Xin lỗi vì đã làm anh té xuống giường . Đừng có kiện tôi mà …
Vĩnh Khoa cất điện thoại vào túi , nghĩ thầm : Dễ dụ vậy ư ? Em đúng là ngốc mà. Được , vậy thì ….
_ Không ai cho không ai bất cứ thứ gì đâu . Phải có “hối lộ” chứ !
_ Được , được , tôi sẽ “hối lộ” anh . Đừng có kiện tôi nha . – Thiên Di
rưng rưng nhìn Vĩnh Khoa và không hề biết mình đã bị …xí gạt .
Vĩnh Khoa thầm mừng trong bụng , cậu nhìn Thiên Di rồi gãi đầu suy nghĩ :
_ Nhưng ….phải chọn điều kiện gì đây nhỉ ?
_ Tôi sẽ làm những gì anh sai bảo ! – Không nghĩ ngợi nhiều , Thiên Di
nhanh miệng nói luôn mà không hề nghĩ đến nghĩa sâu xa của câu nói của
mình.
Không gian im ắng , trong căn phòng im lặng đến đáng sợ . Vĩnh Khoa bất ngờ
trước câu nói “thiếu suy nghĩ” của Thiên Di . Cậu cứ trơ mặt ra cho đến
khi tự mình bừng tĩnh .
Quay ra cửa , Vĩnh Khoa thong dong bước đi , trước khi đóng cửa lại , cậu không quên một lời “nhắc nhở” dành cho Thiên Di :
_ Nhất ngôn cửu đỉnh , tứ mã nan truy . Anh sẽ giữ cái này làm “bằng
chứng” để em không có dịp “phủ nhận” . Còn nữa , chút nhớ xuống nhà ăn
cơm .
Thiên Di ngồi đó , mặt thộn ra , đưa tay ôm cái gối vào lòng .
-----
Tại biệt thự Hàn :
_ Cậu chủ . Có người tìm cậu .
Triết Minh cho người quản gia lui ra rồi ung dung bước xuống lầu xem ai tìm
mình . Và …cậu đang hối hận vì đều đó . Người tìm cậu là Lập Hân .
_ Anh Triết Minh .
_ Cô tới nhà tôi làm gì giờ này ?
_ Là ta mời Lập Hân tới .
Một giọng nói vang lên , từ trên lầu , một người trung niên , gương mặt hằn lên nhiều nếp nhăn , ông bước xuống lầu , khoan khoái nhìn Triết Minh
.
Triết Minh cuối đầu , lễ phép chào rồi nói :
_ Chào ông . Không biết ông mời cô ta tới đây để làm gì ạ !
Ông Hàn mỉm cười , cơ mặt dãn ra , ông nhìn Lập Hân rồi thốt lên :
_ Ta muốn 2 con tìm hiểu nhau . Con cũng đã lớn rồi , Triết minh nhỉ ? Rồi con sẽ vào tổ chức , không lâu nữa đâu .
Triết Minh không hiểu ý ông mình cho lắm , cậu nhíu mày nhìn người ông với
gương mặt đầy bí ẩn . Cậu đã nghe nhiều về cái tổ chức Demonwhite ấy và
cậu không hề muốn bước chân vào một nơi đầy máu như thế . Nhưng vì gia
tộc Hàn đã bao năm gắn với tổ chức nên nhất thiết phải có người kế tục
để giữ một chức vụ trong tổ chức . Cả Bách Nhật – con trai của gia tộc
Vương cũng thế .
_ Con có thể tự quyết định mọi chuyện , ông à ! – Triết Minh cuối đầu chào ông lần nữa rồi bước đi .
_ Đứng lại đó cho ta . – Ông Hàn giận dữ quát rồi quay sang Lập hân – Con về trước đi Lập Hân , hôm nay ta có chuyện muốn nói với nó . Mong con
thứ lỗi cho ông già này .