
hông cần phải ngại, hôm nay cô còn yếu nên tôi sẽ đút cô ăn. Đến khi nào cô khoẻ thì phải tự ăn lấy, nói cho cô biết bổn thiếu gia tôi chưa bao giờ phải chăm sóc ai như cô đâu. - Tuấn Kiệt đưa muỗng vào miệng Rin nói mỉa, không ngờ có ngày thiếu gia như anh lại phải hầu ha một cô gái không quen không biết.
Từng muỗng cháo được Tuấn Kiệt đút cho Rin ăn vào bụng, Rin cố gắng lắm mới nuốt được nữa chén rồi không thể nào ăn tiếp được. Tuấn Kiệt rót nước cho Rin uống sau đó đỡ Rin nằm xuống.
- Tôi có thể hỏi tên anh? - Rin khẽ hỏi.
- Tôi tên là Tuấn Kiệt.
- Cảm ơn anh, Tuấn Kiệt. - Rin mỉm cười một lần nữa cảm ơn người đã cứu mạng mẹ con cô.
- Được rồi, mau nghĩ ngơi đi. Tôi ra ngoài một chút. - Tuấn Kiệt nói rồi nhanh chóng bước chân ra ngoài. Không ai biết lúc nhìn thấy nụ cười trên môi Rin, trái tim anh khẽ đập rộn ràng. " Tuấn Kiệt à, cô ta là phụ nữ đã có chồng rồi, lại không biết thân phận như thế nào, mày tỉnh lại đi." - Tuấn Kiệt dùng tay tự gõ lên đầu mình một cái rồi bỏ đi.
Thoáng qua đã gần một tháng Rin nhập viện, hôm nay là đến ngày xuất viện. Cũng gần như một tháng có cô chỉ gặp Tuấn Kiệt, anh ngày ngày đều đến để chăm sóc cô. Đến hôm nay thì cô được bác sĩ cho xuất viện về nhà, nhưng mà cô biết đi về đâu khi mà trí nhớ đã mất đi.
- Cảm ơn bác sĩ thời gian qua đã tận tình chữa trị cho tôi. - Rin mỉm cười cảm ơn bác sĩ.
- Đó là trách nhiệm của chúng tôi, chúc cô nhanh chóng hồi phục hoàn toàn. hôm nay cô có thể xuất viện, hôm qua chồng cô đã thanh toán tất cả chi phí rồi, cô có thể ngồi lại đợi anh ấy đến đón.
- Cảm ơn bác sĩ. - Rin một lần nữa cảm ơn, không buồn giải thích.
Đợi bác sĩ đi hết, Rin nhanh chóng thay bộ váy mà Tuấn Kiệt từng đưa cho mình nói là cô đã mặc khi anh gặp cô. Và tất nhiên hiện tại trên người cô chỉ còn chiếc váy này, hôm qua Tuấn Kiệt nói sẽ đến đón cô muộn một chút cho nên căn dặn cô đợi anh nếu anh đến trễ thời gian trả lại phòng bệnh. Rin cảm thấy mình mắc nợ Tuấn Kiệt quá nhiều, anh chắc chắn sẽ không bỏ cô một mình bên ngoài nhưng cô không thể mãi dựa vào anh.
Rin bước chân ra khỏi bệnh viện khi bầu trời đầy ấp nắng ấm. Đứng giữa con đường đông người qua kẻ lại, Rin như lạc lẫm không biết phương hướng nào dành cho mình. Trước mắt là tìm một chổ ở, một công việc để nuôi sống bản thân. Rin bước nhanh trên con đường tấp nập.
Trên đường đi, cô ghé qua tất cả những nơi nào có ghi là đang cần tuyển người nhưng vì cô không có một chút giấy tờ tuỳ thân nào nên không ai dám nhận cô. Rin chán nản ngồi trên một chiếc ghế trong bãi xe bus, trời đã chiều muộn không biết rằng tối nay mình sẽ ngủ lại nơi nào khi trên người không có tiền, sáng đến chiều cô chỉ uống một chút nước mà chưa ăn bất cứ thứ gì.
Đang ngồi chưa biết phải đi nơi nào thì có một người phụ nữ khá đẹp nhưng gương mặt sắc nét đi tới kế bên cô mà ngồi gần. Bà ta lân la nói chuyện.
- Em mới dưới quê lên tìm việc sao?
- Dạ, sao chị biết. - Rin thật thà đáp.
- Chị từng gặp mấy đứa như cưng rồi, xin việc ở nơi này khó lắm, cũng may chổ chị còn thiếu một người nếu em thích thì theo chị về làm. - Người phụ nử đon đả tươi cười.
- Là làm việc gì ạ. - Rin hỏi tiếp.
- Việc rất đơn giản à, chị mở một quán ăn nên cần người về phụ giúp phục vụ thôi. Chị bao ăn ở, lương cố định cho em.
Đang không biết phải đi về đâu, nay lại có người đến giúp đỡ khiến Rin vui mừng khôn xiết nhanh chóng gật đầu đi theo người phụ nữ này đến nơi làm việc.
Khi về tới nơi làm việc, Rin nhận thấy nơi này có chút gì đó là lạ. Người phục vụ trong quán thì khá là đông đúc, toàn là những cô gái trạc tuổi của cô, nhìu người còn nhỏ hơn. Phục vụ thì đông nhưng khách thì không có một bóng, các cô gái kia mặc đồng phục khá là hở hang, Rin có cảm giác bất an.
- Chị, em sẽ phải mặc quần áo giống những chị kia sao? - Rin khẽ hỏi người phụ nữ kia.
- Đúng, đó là đồng phục của quán chị.
- Em nghĩ mình không thể mặc những trang phục đó được, em xin lỗi công việc này em không làm được. - Rin muốn tìm đường lui.
- Em đã vào đến đây thì không còn đường ra rồi, phải ngoan ngoãn nghe lời biết chưa. - Người phụ nữ lất long.
- Vì sao em lại không thể từ chối, em đã nhận thứ gì của chị sao? - Rin lùi về phía xa.
- Vậy tiền đưa em về đây, tiền cho em ăn dọc đường, tiền nước em uống. Tất cả đều phải tính cả, đây là quần áo cũng sẽ tính cộng vào.
- Không, tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho chị, tôi không muốn làm ở đây. - Rin toan bỏ chạy ra ngoài nhưng bị những tên đàn ông gán mắc bảo vệ phía ngoài cản lại.
- Nhốt nó vào bên trong nhà kho, bỏ đói cho đến khi bớt lì lơm. Đúng là đứa nào mới vào cũng cứng đầu, về sau lại ngoan ngoãn cả. Ngay từ lúc đầu ngoan ngoãn nghe lời thì đâu có tự làm khổ mình.
Bọn họ nhốt Rin vào một căn phòng tối ôm, Rin ngồi xuống đất khóc lóc van xin buông tha cho mình nhưng có vẻ bọn họ đi cả rồi. Rin l